[Hôn lễ – Phần giữa]
Tiếng “cạch” vang lên khi ổ khóa cửa bị vặn chốt, khiến Trịnh Thư Hạ giật mình tỉnh táo lại. Cô gần như phản xạ theo bản năng, rùng mình nổi da gà, không kìm được mà cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Dữ Kiêu: “Anh… khóa cửa làm gì?”
Lâm Dữ Kiêu khẽ cong mắt cười, ba ngón tay vươn lên nới lỏng cà vạt, vừa ung dung bước về phía cô, vừa nhướng mày hỏi lại: “Em nghĩ là để làm gì?”
Bị anh ép lùi từng bước, Trịnh Thư Hạ dần bị dồn tới sát tấm gương lạnh toát phía sau lưng.
“Chỗ này cũng ổn đấy, nhiều gương.” Lâm Dữ Kiêu bật cười khẽ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt lọn tóc lòa xòa trên má cô, thì thầm bên tai: “Đột nhiên cảm thấy nhà mình ít gương quá.”
Bị bao vây bởi những tấm gương khắp bốn phía, để cô nhìn thấy chính mình từ mọi góc độ… chắc chắn sẽ rất k*ch th*ch.
“Đừng nói linh tinh…” Trịnh Thư Hạ th* d*c, ngượng ngùng chống cự: “Chỗ này không được đâu.”
Cô biết tên này chắc chắn lại muốn “thử nghiệm” điều gì mới, nhưng đây thật sự không phải nơi thích hợp.
Chỉ cách một cánh cửa là nhân viên và Lương Cốc Âm đang chờ bên ngoài. Trong không gian yên tĩnh thế này, bất kỳ âm thanh nào cũng dễ bị phát hiện. Nếu họ cứ mãi không ra ngoài…
Cô thật sự không dám tưởng tượng. Nhưng Lâm Dữ Kiêu đã tháo xong cà vạt, cúc áo cổ áo cũng bung hai nút, để lộ xương quai xanh trắng lạnh của mình.
Vết cắn mờ trên ngực vẫn còn, là cô để lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197493/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.