Trước đây Trịnh Thư Hạ từng nói muốn dành cho anh một bất ngờ, nhưng Lâm Dữ Kiêu thật không ngờ bất ngờ lại “thơm nồng” đến mức này.
Giá mà ngày nào trong năm cũng là sinh nhật thì tốt biết bao. Anh đặt túi đồ xuống, sải bước dài tiến tới bên cạnh Trịnh Thư Hạ, vòng tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô.
“Anh…” Cô luống cuống, lắp bắp kiếm đại cớ: “Anh còn chưa rửa tay mà…”
“Không sao.” Lâm Dữ Kiêu cúi đầu hôn lên môi cô, giọng anh trầm khàn: “Vậy thì rửa cùng luôn.”
Giọng anh rất nhẹ, như đang cố đè nén điều gì đó. Chính sự nhẹ nhàng ấy lại như ngọn lửa bén dầu, khiến tất cả trở nên cuồng nhiệt và mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Lâm Dữ Kiêu bế cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi trên bệ rửa mặt. Bây giờ họ đã dọn sang nhà mới, phòng tắm cũng không còn chật chội như trước, không còn là một góc nhỏ trong căn hộ một phòng ngủ một phòng khách nữa, nơi mà quay người thôi cũng thấy vướng víu.
Hiện tại họ sống trong căn hộ tầng cao rộng rãi, phòng tắm rất lớn, khu vực khô và ướt được tách riêng rõ ràng, còn bàn rửa tay thì dài như một chiếc bàn đá thật sự, mặt đá hoa cương lạnh buốt.
Làn da mềm mịn của cô gái nhỏ vừa chạm vào mặt đá đã nổi lên một lớp da gà.
“Ư… ngứa quá…” Nếu là ngày thường, Trịnh Thư Hạ chắc đã r*n r* nũng nịu mà nói không làm nữa đâu.
Nhưng hôm nay, mặc bộ đồ y tá thế này, nằm trên bệ rửa tay, cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197490/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.