Khi nhận được cuộc gọi từ Ôn Thanh Linh, Tống Lẫm vội vàng chạy đến bệnh viện, nào ngờ lại bất ngờ chạm mặt Trịnh Thư Hạ ở đây.
Vừa lao vào khu cấp cứu, anh đã đụng mặt Trịnh Thư Hạ và Lương Cốc Âm. Cảnh tượng ấy khiến anh như thể bị phanh gấp giữa đường, đứng khựng lại tại chỗ, ngẩn người không nói nên lời.
“Anh Tống Lẫm.” Mãi đến khi Ôn Thanh Linh đang được băng bó bên trong cất tiếng gọi anh ta, anh ta mới bừng tỉnh.
Còn Trịnh Thư Hạ thì đã sớm dự liệu được cuộc gặp gỡ này.
“Anh Tống Lẫm.” Cô mỉm cười, chào hỏi một cách điềm nhiên, ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Hạ Hạ, các em…” Ánh mắt anh ta lướt qua Ôn Thanh Linh và Văn Duyệt ở trong phòng, cả hai đều mắt đỏ hoe, trên người băng bó chẳng khác nào hai cái bánh chưng, trông thật thê thảm.
Anh ta nhíu mày, thắc mắc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người lại đụng nhau ở đây?”
“Đụng nhau á? Là do xui xẻo thôi.” Lương Cốc Âm cười khẩy: “Uống ly cà phê cũng có thể gặp phải người ngang ngược, khác gì uống ngụm nước lạnh mà còn sặc?”
Tống Lẫm hơi cau mày, không đáp lại lời cô ấy.
Anh ta và Lương Cốc Âm vốn dĩ không hợp nhau, gặp nhau chẳng được mấy lần nhưng cũng đủ để cả hai không có mấy ấn tượng tốt đẹp về nhau.
“Gặp ở quán cà phê. Thật ra cũng chẳng có gì to tát,” Trịnh Thư Hạ lên tiếng, giọng điềm đạm. “Là khăn trải bàn bị kéo lệch, khiến cà phê và trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197465/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.