Dưới ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người, Trịnh Thư Hạ chẳng hề né tránh, đi thẳng tới trước mặt Lâm Dữ Kiêu, từng chữ từng chữ nghiến răng hỏi: “Tại sao anh lại không mặc áo lông vũ hả?!”
Cô chẳng ngại dùng giọng điệu nặng nề để thể hiện sự tức giận lúc này.
“Đến tuyên bố chủ quyền mà còn mặc áo lông vũ gì chứ.” Lâm Dữ Kiêu khẽ cười, đưa tay khoác lên vai cô, rồi nhìn đám bạn trẻ còn đứng chật trước cửa nhà hàng mỉm cười một lượt, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Cậu nào là thiên tài đó?”
Trịnh Thư Hạ: “…”
Tên này đứng chờ ngoài gió lạnh suốt một lúc lâu mà chẳng thấy lạnh, vậy mà câu đầu tiên khi gặp cô lại là để hỏi cái chuyện đó.
Cô bật cười, không nhịn được trừng mắt nhìn anh một cái.
Hành động thân mật giữa hai người rơi vào mắt người khác khiến cả đám gần như hóa đá. Ngoại trừ Lương Cốc Âm và La Nam Vi vốn đã biết từ trước, thì phần còn lại đều sững sờ không nói nên lời.
“Không lẽ… không lẽ Trịnh Thư Hạ nói cô ấy kết hôn là thật à?”
“Là thật chứ sao.” Lương Cốc Âm cười híp mắt chen vào: “Chẳng lẽ tụi này lại gạt các cậu chắc?”
Nói rồi, cô nàng cũng rảo bước đến gần siêu xe, mở miệng đầy tự nhiên: “Anh Lâm ơi, cho em quá giang với nhé?”
“Được thôi.” Lâm Dữ Kiêu cũng nhận ra đây là bạn của Trịnh Thư Hạ, mỉm cười nói: “Nhưng mà em phải nói cho anh biết trong đám kia ai là tên Tống Thời Vọng.”
Anh đã hỏi Trịnh Thư Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197464/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.