“Khóc gì chứ…” Lâm Dữ Kiêu vốn đang lười biếng dựa vào đầu giường để cô kiểm tra, thấy hốc mắt cô đỏ hoe, nước mắt sắp trào ra, anh lập tức luống cuống.
Anh vừa dở khóc dở cười ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Anh đã nói rồi, chỉ là bệnh cũ, không nghiêm trọng gì đâu.”
“Trời âm u mưa xuống thì có hơi nhức mỏi một chút, hậu quả cũng chỉ đến vậy thôi.”
Má Trịnh Thư Hạ áp lên vết sẹo trên xương quai xanh của anh, giọng nghẹn ngào không kiềm được:
“Hôm nay lúc diễn tập… có phải anh đã thấy khó chịu trong người…”
“Không phải.” Lâm Dữ Kiêu bình thản nói: “Thua thì thua thôi, không cần viện cớ.”
“Anh đừng cố chấp nữa có được không.” Trịnh Thư Hạ tức đến nỗi đấm nhẹ anh một cái: “Đau như thế sao không chịu nói với em?”
“…Nói rồi cũng chẳng ích gì.” Lâm Dữ Kiêu không viện cớ, chỉ thành thật nói: “Bao năm nay cũng thử nhiều cách rồi, mẹ anh còn tìm cả Đông y bốc thuốc dán khớp cho anh, nhưng không hiệu quả mấy.”
Trịnh Thư Hạ không nói gì, chỉ siết chặt cánh tay đang ôm lấy anh thêm chút nữa.
Lâm Dữ Kiêu hơi sững người, rồi bật cười đầy bất lực trong mắt, anh biết than thở với cô gái mềm lòng này chắc chắn sẽ có tác dụng. Nhìn cô bây giờ đau lòng biết bao.
Nếu không đến mức bất đắc dĩ, anh thật sự không muốn để cô thấy mặt yếu đuối của mình.
Mà Trịnh Thư Hạ thì hoàn toàn không hiểu được anh đang nghĩ gì.
Lúc ở nhà họ Trịnh, những vết thương nhỏ bị Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197461/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.