Hôn thì hôn đi, sao lại biến thành thưởng cho cô rồi? Người này đúng là vô lý hết chỗ nói!
Trịnh Thư Hạ đỏ mặt lườm anh một cái, lí nhí nói “Không!” rồi quay người chạy vụt vào tòa nhà.
Trái tim cô đập thình thịch không ngừng, nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cuối tuần, Trịnh Thư Hạ nhìn mấy cuộc gọi nhỡ từ Giang Xu Nghiên mà không mảy may lay động, vẫn kiên quyết không đồng ý bữa tiệc xem mặt kia.
Cô hiểu rõ, bản thân mình dù có đi cũng vô ích, một khi Trịnh Kỳ Xuyên nhìn thấy La Nam Vi, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được. Quả nhiên, sau bữa ăn đầy lúng túng chiều hôm đó, Trịnh Kỳ Xuyên đã gọi cho cô, giọng đầy thắc mắc.
“Anh à, chuyện này chắc em chỉ biết trước anh có hai ngày thôi.” Lúc ấy Trịnh Thư Hạ đang đi dạo trong trung tâm thương mại với Lương Cốc Âm, cô cười khổ: “Là mẹ sắp xếp, nói là bạn học cấp ba của em, mấy hôm trước còn gọi điện rủ đi ăn một bữa.”
Trịnh Kỳ Xuyên cau mày: “Loạn quá rồi, giống như bắt được ai là ném vào.”
Trịnh Thư Hạ hỏi lại: “Anh từ chối rồi à?”
“Em nghĩ sao?” Giọng Trịnh Kỳ Xuyên đầy khó chịu nhưng cũng phảng phất chút buồn cười.
“Vậy thì em yên tâm rồi.” Trịnh Thư Hạ nghe ra là anh chắc chắn đã từ chối, dù đã đoán trước nhưng vẫn nhẹ nhõm thấy rõ.
Trịnh Kỳ Xuyên nghi hoặc: “Em với La Nam Vi lúc trước cãi nhau chuyện gì mà thành ra thế này? Vẫn còn thù à?”
“Không còn nữa.” Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197451/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.