Tuy gan của Thẩm Miểu lớn chút, gây ra lũ kích thước không nhỏ, nhưng ở trên thực tế trợ giúp cho Hoắc Dần không nhỏ.
Bởi vì sau trận lũ trên núi, trong núi không yên ổn, thỉnh thoảng còn sẽ có hòn đá trượt xuống, cho nên Hoắc Dần cho đội binh canh dưới chân núi rút lui một khoảng thời gian.
Người ở dưới chân núi khó đi lên, người trên núi cũng khó mà xuống.
Nhưng mà có chút chuyện tương đối tốt, hiệu quả giống như lúc đầu Hoắc Dần vây khốn Lộc Phong Trại, nhân số bọn họ càng nhiều, lương thảo cần có thì càng nhiều hơn, một trận lũ đã khiến kho lúa của bọn họ trống trơn, chớ nói chi là đồ ăn khác, rất nhiều sơn phỉ luân lạc tới mức gặm vỏ cây, chân núi còn có đội binh sức lực dư thừa canh giữ.
Trong núi còn lại gần ba ngàn người quả thật hận không thể ôm đại thụ khóc một trận, trận này rõ ràng không có cách nào đánh.
Liên tiếp ba ngày trời quang, cuối dùng đường trong núi dễ đi chút, Hoắc Dần cho mấy người đi lên trước dò đường, xác định có mấy đường có thể lên núi thì cho hộ vệ Giáp, Ất dẫn đội binh lên núi.
Chuyện trừ phiến loạn đã định, người nuôi dưới tay hắn cũng không phải là phế vật, vả lại làm giỏi vô cùng, không xảy ra chuyện gì không may, Hoắc Dần vô cùng yên tâm giao việc này cho bọn họ.
Mà Hoắc thiếu gia, Tri phủ đại nhân bây giờ đang ở phủ Tri phủ, nhìn đồ mà màu đỏ để may hỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-ba-cung-khong-nhat-riu/2454488/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.