Thẩm Miểu viết cho Hoắc Dần một phong thư, nội dung đề cập ở trong thư cũng không nhiều, đại khái là để hắn nghĩ biện pháp lấy chút máu từ chỗ tam hoàng tử để điều trị vết thương của mình cho tốt.
Cộng thêm một số chuyện của ông chủ Quý và sơn phỉ trên Chu Sơn, về phần sau khi biết chuyện hộ vệ Đinh, nàng cũng không lắm lời, khó khăn viết phong thư xong thì Thẩm Miểu đưa cho hộ vệ Đinh.
Hộ vệ Đinh có chút khó xử, mím môi, nghiêm túc nói với Thẩm Miểu: “Phu nhân, ngài viết chữ như vậy tuyệt đối đại nhân xem không hiểu.”
Thẩm Miểu: “. . . . . .”
Vậy có biện pháp gì đây? Nàng không biết viết chữ mà!
Thẩm Miểu nhìn hộ vệ Đinh, hộ vệ Đinh khéo léo cầm bút lên: “Phu nhân nói, thuộc hạ viết là được.”
Sau khi viết thư xong, hộ vệ Đinh để ở trong ngực, hắn không mang hành lý trở lại, trên người còn chút tiền bạc, lại thêm một con khoái mã, muốn đi kinh thành thì chỉ cần hai ba ngày là đến.
Sau khi hộ vệ Đinh lên ngựa, Thẩm Miểu nói với hắn: “Trên đường huynh cẩn thận chút, nhất định phải bảo vệ Hoắc Dần an toàn.”
Hộ vệ Đinh gật đầu với Thẩm Miểu: “Thuộc hạ hiểu rõ.”
Một tiếng tiếng ngựa hí, Thẩm Miểu nhìn hộ vệ Đinh rời đi, cho đến khi không thấy được bóng dáng của đối phương nữa, nàng mới hít sâu một hơi, nhún vai một cái trở lại phủ nha Tri phủ.
Người bên trong phủ nha đều biết nàng, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-ba-cung-khong-nhat-riu/2454483/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.