Hoắc Dần đi kinh thành, Thẩm Miểu cũng chỉ có thể ở Ngô Châu chờ. Lúc trước khi Hoắc Dần đi Thẩm Miểu không cảm thấy có khó chịu gì, nhiều lắm là những ngày sau này nhàm chán chút, nhưng chung quy là thoải mái.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
Hiện tại thì ngược lại rồi, cá tôm cua trong nước biết Hoắc thiếu gia đi, đều vui vẻ trở lại tìm Thẩm Miểu nói chuyện phiếm, chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng Thẩm Miểu buồn bã ỉu xìu, cá nhỏ cũng có chút nghi ngờ.
“Hoắc thiếu gia đi ngươi không vui sao?” Cá nhỏ lắc cái đuôi: “Mấy tháng trước ngươi biết hắn trở lại, đầu cũng sắp nổ mà?”
Thẩm Miểu liếc nhìn cá nhỏ: “Ngươi thì biết cái gì? Ngươi chỉ là con cá.”
Cá nhỏ nổi lên trên mặt nước, nhìn Thẩm Miểu ngồi ở bên cầu, ồ một tiếng thật dài: “Xem ra, sợ là những con tôm nhỏ kia nói đúng rồi.”
“Những con tôm nhỏ kia nói cái gì?” Thẩm Miểu hỏi nó.
Cá nhỏ nói: “Mấy ngày trước đây, ta chuẩn bị đi sông Hoàn Thành bên này tìm ngươi, đụng phải con tôm nhỏ bơi ra khỏi sông nói với ta chuyện của ngươi và Hoắc thiếu gia, sợ là ngươi thật sự rơi vào lưới tình không thể tự thoát ra được rồi. Nhưng mà điều này cũng không có gì lớn, mấy tháng này ta cũng gặp được con cá ta thích, vảy trên người nàng rất đẹp, ta hiểu được cảm giác thích một người như ngươi.”
Thẩm Miểu vừa nghe, ngắt lá trên nhánh cây đang cầm trên tay ném về phía con cá, còn mang theo dáng vẻ kiêu ngạo tự hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-ba-cung-khong-nhat-riu/2454479/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.