Hoắc Dần mời các quan viên ăn cơm, dĩ nhiên Thẩm Miểu không thể đi.
Chỉ là Hoắc Dần có chính sự hắn muốn làm, Thẩm Miểu có thể thanh nhàn một ngày, không cần bị hắn lôi kéo chạy khắp nơi, muốn trở về sông, tìm Thần Thổ Địa, nói một chút chuyện giữa nàng và Hoắc Dần.
Hoắc Dần ra cửa chỉ dẫn theo hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh, hộ vệ Ất vẫn đi theo sau lưng Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu nói muốn ra khỏi thành thì hộ vệ Ất đã đoán được nàng muốn đi đâu, vừa điều khiển xe ngựa vừa căng thẳng đến run cả chân.
Ra khỏi thành, Thẩm Miểu vén màn xe, nàng tựa vào bên cạnh xe còn chưa nói muốn đi đâu, chỉ thấy hộ vệ Ất đã quen thuộc dẫn nàng đi hướng miếu Thổ Địa ở sông Hộ Thành ngoại thành, khóe miệng nâng lên.
“Huynh biết thân phận của ta rồi nhỉ?”
Thẩm Miểu đột nhiên mở miệng, dọa hộ vệ Ất giật mình, tay hắn nắm dây cương không nhịn được run rẩy, âm thanh còn phát run: “Biết, biết, biết, biết.”
Thẩm Miểu cười hắc hắc: “Huynh đừng sợ, ta là thần tiên, sẽ không ăn thịt người.”
Trái tim hộ vệ Ất đập thình thịch liên hồi: “Ta không sợ, là kính sợ.”
Thẩm Miểu đưa tay chống cằm: “Đúng rồi, như huynh đây mới là biểu hiện khi người bình thường nhìn thấy thần tiên, huynh xem đại nhân nhà huynh ấy, khi tiểu tử kia biết ta là Hà Bá. . . . . . Ngoại trừ năm hắn ba tuổi ra, sau mỗi một năm đều không xem ta là thần tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-ba-cung-khong-nhat-riu/2454475/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.