Lộc Phong Trại bị tiêu diệt rồi, hơn hai ngàn người, chết hơn phân nửa, sau khi Lương trại chủ bị bắt, Hoắc Dần cũng không cho người mang theo bọn hắn đi trong thành để dân chúng biết, mà là trực tiếp nhốt ở trong tòa nhà ngoài thành.
Trên người bọn họ đều mang ống khóa, binh khí bị lấy đi, mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm, tay chân không có sức, không thể trốn chạy.
Hoắc Dần chỉ để lại gần một nửa trông chừng, những người còn lại theo vào Lộc Phong Trại, bắt tất cả mấy trăm người còn lại về, có thể bắt sống thì bắt sống, không thể thì giết tại chỗ.
Sau khi Lương trại chủ bị bắt, Hoắc Dần suy nghĩ có cần tới cho đối phương một kinh hỉ hay không, sau đó lại suy nghĩ nên quên đi, cũng đã lừa người ta rồi, còn đi qua bỏ đá xuống giếng cũng không tốt.
Sau khi Thẩm Miểu biết được ý tưởng của Hoắc Dần, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Thật sự nhìn không ra nhá, từ trước tới bây giờ ngươi đều là người bỏ đá xuống giếng mà.”
Lúc ấy Hoắc Dần mở quạt, hé miệng sờ cằm suy nghĩ kỹ một chút: “Hình như đúng vậy.”
Lúc hai người nói lời này, đã là mang theo ba hộ vệ cùng rời khỏi tòa thành này, trên đường trở về rồi.
Hộ vệ Ất đang đánh xe, hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh ngồi ở trên ngựa ngáp, nhìn mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, tính toán thời gian, nói với phía xe ngựa: “Đại nhân, chúng ta tới Ngô Châu cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-ba-cung-khong-nhat-riu/2454465/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.