Buổi chiều, Thẩm Miểu ngồi tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn bả vai của mình, mím môi, cười đặt tay ở trên đầu vai mình, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, được rồi. . . . . .”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Nhìn căn phòng im ắng đột nhiên bật cười.
Thẩm Miểu hoảng hốt trong chốc lát, chợt nhớ tới hành động mới vừa rồi của mình, lập tức lắc đầu, hai tay bụm mặt có chút ngượng ngùng, trên mặt hiện lên đỏ ửng.
Lúc Hoắc Dần nói chuyện tốt đẹp, âm thanh vẫn rất dễ nghe.
Mấy tiếng ‘được rồi’ này, làm Thẩm Miểu bồi hồi, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Hôm sau trời vừa sáng, Thẩm Miểu đã mặc y phục xong chuẩn bị ra cửa.
Hộ vệ Đinh cầm bánh bao trong tay, đang chuẩn bị gõ cửa gọi Thẩm Miểu rời giường ăn cơm, giơ tay lên còn chưa đụng cửa phòng, cửa đã mở ra.
Hộ vệ Đinh vừa nhai bánh bao vừa nói: “Phu nhân, ăn cơm thôi.”
Thẩm Miểu khoát tay áo: “Không ăn, ta có việc đi ra ngoài một chuyến, đúng rồi, Hoắc Dần dậy chưa?”
“Đại nhân còn chưa dậy.”
“Được, nếu như mà ta trở về trước khi hắn dậy thì cũng đừng nói cho hắn biết ta từng đi ra ngoài.” Thẩm Miểu liếc mắt nhìn ngoài phòng, mưa nhỏ đang rơi xuống.
Nàng lấy dù từ bên trong phòng, khoác áo choàng bước ra cửa.
Hộ vệ Giáp đi tới hỏi: “Phu nhân đang muốn đi đâu à?”
Hộ vệ Đinh nói: “Không biết rõ, hẳn là đi cầu thần bái Phật.”
Quả thật Thẩm Miểu đi cầu Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-ba-cung-khong-nhat-riu/2454459/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.