Trên sông nhỏ là ánh trăng, còn có hơn mười đèn hoa sen nhỏ đang trong trôi dạt trong đầm.
Hoắc Dần đi tới bên bờ, nhìn vào bên trong, trên mặt sông ngay cả gợn sóng cũng không có, mấy hộ vệ muốn đi tới xem, hắn lập tức xoay người giận dữ mắng mỏ bốn người này.
"Các ngươi đang náo loạn cái gì vậy hả?!" Hoắc Dần chắp hai tay sau lưng, đã hoàn toàn quên khi nãy bản thân cũng chơi rất vui vẻ.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Người áo đen Giáp Ất Bính Đinh biết mình đã sớm bị lộ, vì vậy lấy khăn che trên mặt xuống, chắp tay nói: "Đại nhân."
"Còn không mau đi tới hạ du tìm phu nhân tương lai của các ngươi?! Cũng may kỹ năng bơi của nàng không tệ, nếu như có gì ngoài ý muốn, các ngươi cũng đừng trở lại, chết ở bên ngoài luôn đi!" Hoắc Dần nói xong, bốn người kia trực tiếp đi đến hạ du sông nhỏ.
Mắt thấy người áo đen mất bóng, Hoắc Dần còn chưa xoay người lại, giọng nói của Thẩm Miểu đã vang lên: "Thì ra là mấy người bọn hắn."
Hoắc Dần nghiêng mặt sang bên nhìn, Thẩm Miểu nằm ở cạnh bờ sông, một nửa ở trên nước, một nửa ở dưới nước, trên tay cầm một Hoa Đăng, đang híp mắt nhìn Hoắc Dần: "Ngươi và bọn họ hợp lại trêu chọc ta?"
Hoắc Dần bày ra bộ dạng vô tội, vén y phục lên rồi ngồi xếp bằng cạnh bờ sông, đưa tay sờ sờ đầu Thẩm Miểu: "Ta đâu dám chứ? Ta cũng vừa mới biết thôi."
Thẩm Miểu nhếch khóe miệng: "Ta không tin đâu."
Hoắc Dần thở dài, có chút thương cảm: "Là ta, là trong ngày thường ta không để lại cho nàng một ấn tượng tốt nên hiện tại dù nói thật thì nàng cũng không tin."
Thẩm Miểu nháy nháy mắt, khóe miệng thẳng tắp, một chút ý tứ đồng tình cũng không có, cặp mắt kia đã trực tiếp bày tỏ: giả vờ, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi.
Nàng đưa tay ra khỏi dòng nước, kéo theo không ít bọt nước, múc một tay nước trực tiếp phẩy vào trên mặt Hoắc Dần, Hoắc Dần cũng không làm gì, ngược lại cười đến không tim không phổi.
Nàng nâng Hoa Đăng trong tay, nói: "Chỉ là khi vào sông cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì."
Hoắc Dần liếc nhìn Hoa Đăng, nhíu mày: "Do ta viết?"
Thẩm Miểu cười hắc hắc, vừa rồi ở trong đống Hoa Đăng của mọi người nàng tốn công tìm, hai chữ Hoắc Dần nàng lập tức nhận ra, kết quả lại nhìn thấy bốn sơn phỉ của Lộc Phong Trại tháo khăn mặt xuống lộ ra mặt mũi, mới phát hiện ra mình bị chơi xỏ, nội dung trên Hoa Đăng cũng không kịp xem.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Ngược lại Hoắc Dần không có ý ngăn cản, khoanh tay ở ngực, ngồi nghiêm chỉnh, lông mày hơi nâng lên mím môi gật đầu.
Thẩm Miểu hừ một tiếng, cầm Hoa Đăng lên đọc chữ phía trên: "Tặng Hoắc Dần, vì sao trên Hoa Đăng của ngươi lại viết là tặng ngươi?...... Ta là Hà Bá sông Hoàn Thành Ngô Châu Thẩm Miểu thị, mới gặp gỡ đã cảm giác chàng rất tuấn tú, không khỏi động lòng, nguyện sau này có thể cùng......"
Thẩm Miểu không đọc tiếp, tầm mắt nhìn mấy hàng chữ, lập tức làm nàng trợn tròn cặp mắt.
“Mới gặp gỡ đã cảm giác chàng rất tuấn tú, không khỏi động lòng, nguyện sau này có thể cùng chàng vĩnh kết liền cành, là một đôi trọn đời, Thẩm Miểu viết.”
Hoa Đăng bị nàng ném vào trong sông, văng lên một đống nước.
Nàng chống cánh tay để mình đến gần Hoắc Dần, trợn tròn mắt cắn môi dưới bày tỏ mình không vui.
Hoắc Dần cười ha ha mấy tiếng, còn tiếp tục trêu nói: "Sao nàng có thể ném tấm chân tình của mình vào trong sông chứ?"
Thẩm Miểu nhỏ giọng nói: "Ngươi thật xấu xa."
Hoắc Dần vẫn cười: "Nói giống như nàng mới biết ta ngày đấu vậy."
Thẩm Miểu không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm, vốn Hoắc Dần nhìn mắt nàng, ánh mắt kia bất tri bất giác đổi vị trí, nàng mới đi ra khỏi nước tóc ướt nhẹp, trên mặt còn ướt, nửa người trên y phục áp sát vào trên người, cổ và xương quai xanh còn có nước.
Mắt Hoắc Dần trầm xuống, đột nhiên đưa tay về phía nàng, một tay lôi cổ áo của nàng, một tay chống mình không rơi vào trong sông, sau khi lôi nàng đến trước mặt, nhắm mắt lại hôn.
Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt nhìn về phía mặt của Hoắc Dần, dưới ánh trăng, khuôn mặt nam nhân có chút trắng bệch, chân mày buông ra, hai mắt nhắm lại, đôi môi cũng nhẹ nhàng dính vào trên môi của nàng, Thẩm Miểu đột nhiên cảm thấy khó thở, lồng ngực phập phồng.
Nàng đưa tay đẩy đối phương ra, ào ào một tiếng ngã vào trong nước, giống như lúc tới, Hoắc Dần vẫn dùng tư thế ngồi xếp bằng ở trên bờ sông, trong mắt khóe miệng đều là nụ cười.
Bốn người áo đen vội chạy về từ hạ du tới đây thì nhìn thấy Thẩm Miểu đứng ở bên cạnh sông ướt dầm dề đang chơi mắt to trừng mắt nhỏ với Hoắc Dần ngồi xếp bằng ở trên bờ sông ý cười đầy mặt.
Hộ vệ Giáp: "Chúng ta...... Có cần tới hay không?"
Hộ vệ Ất: "Vì sao ta cảm thấy bộ dạng bây giờ của đại nhân chúng ta có chút không thích hợp?"
Hộ vệ Bính: "Kỹ năng bơi của phu nhân thật tốt."
Hộ vệ Đinh: "Có chút lạnh, chúng ta đi về trước thôi?"
Bốn người nhìn đối phương, cau mày suy tư một lát, rồi đồng loạt gật đầu, quyết định đi về trước rồi nói sau.
Hoắc Dần và Thẩm Miểu cũng không ở lại ngoại thành quá lâu, sau đó khi Hoắc Dần nói muốn mang theo Thẩm Miểu cưỡi ngựa trở về, Thẩm Miểu trực tiếp đi vòng qua hắn lên xe ngựa, Hoắc Dần tự giác ngồi ở vị trí phu xe, mang xe ngựa trở về khách điếm.
Thấy Thẩm Miểu buồn bực không lên tiếng trở lại bên trong gian phòng, hắn bất đắc dĩ gãi đầu, thở dài, sợ rằng lại chọc Hà Bá mất hứng nữa rồi, có lẽ còn phải dụ dỗ mấy ngày.
Trở lại bên trong phòng Thẩm Miểu không ngủ cả một đêm, lăn qua lộn lại đều là dáng vẻ Hoắc Dần cười, suy nghĩ lúc nào rảnh phải đi miếu Thổ Địa một chuyến, hỏi xem sau khi bị người phàm hôn sẽ có di chứng gì.
Thẩm Miểu chưa kịp tìm cơ hội đi miếu Thổ Địa, bên phủ Tri phủ cũng đã có tin tức truyền đến.
Sáng sớm đã có gã sai vặt giao một miếng da bò bao lấy sổ sách cho phủ Tri phủ, nói bên trong là chứng cứ Từ huyện lệnh ăn hối lộ phi pháp cấu kết trộm cướp, sau khi nghe người tả lại, kiểu ăn mặc này hình như là gia đinh Cổ phủ.
Sau khi Tri phủ lấy được sổ sách thì lập tức có quan binh đi phủ Từ huyện lệnh, khi Từ huyện lệnh bị bắt còn có chút mơ màng, vẫn hỏi là vì cái gì, lúc ấy quan binh cũng không nhiều lời, chỉ nói chờ ông ta đến phủ nha Tri phủ sẽ biết nguyên nhân.
Hoắc Dần không ở phủ Tri phủ, chỉ là vẫn sai người làm việc, vị quan mặc quan phục ngồi ở chính điện phủ nha, là nam tử cưỡi ngựa vào thành ngày hôm đó, cũng là thuộc hạ của Hoắc Dần.
Hộ vệ Giáp đặc biệt xé râu đứng ở một bên nhìn quá trình xét xử.
Vừa bắt đầu, dĩ nhiên Từ huyện lệnh lên tiếng phủ nhận, còn nói là oan uổng, nhưng chờ khi ném sổ sách chứng cứ tới trước mặt ông ta thì ông ta không còn lời nào để nói, ban đầu ông ta ký hiệp nghị với Lộc Phong Trại, lấy quan ấn của mình đóng lên sổ sách, Lộc Phong Trại và phủ Huyện lệnh có riêng một quyển làm đồ dự bị.
Lần trước Tri phủ phái người tới phủ Huyện lệnh, ông ta cũng đã sai sư gia cầm xử lý, sư gia nói giao cho Lý gia, Từ huyện lệnh nghĩ Lý gia và Lộc Phong Trại cũng có móc nối, coi như là an toàn.
Lại không nghĩ rằng khôngngờ sổ sách lại rơi vào trong tay Tri phủ.
Từ huyện lệnh lạnh cả người, ngoài miệng vẫn còn kêu: "Hạ quan oan uổng quá! Đây rõ ràng là sổ sách vu cáo hãm hại! Hạ quan hoàn toàn không biết chuyện này!"
"Còn dám nói sạo!"
Từ huyện lệnh nhìn sư gia ở bên cạnh đã sợ đến tè ra quần, bèn thay đổi nói: "Là Lý Thủ Tài! Lý Thủ Tài gã ta cấu kết cùng với Lộc Phong Trại! Hạ quan cũng chỉ là người trung gian mắt nhắm mắt mở, sổ sách này cũng là Lý Thủ Tài vu hãm hạ quan, xin đại nhân minh xét!"
Người trên bàn cao liếc nhìn tờ giấy hộ vệ Giáp đưa tới, chữ phía trên vững như cây tre đứng trong gió, lời ít mà ý nhiều tỏ vẻ người viết phong thư này, đã lười dây dưa với Từ huyện lệnh, vì vậy hắn nói: "Chứng cớ xác thật, không cần nguỵ biện, người đâu, đưa ông ta vào nhà lao, đầu đuôi câu chuyện thế nào, chờ sau khi bổn quan trừ phiến loạn, sẽ báo lên Thánh thượng."
Hai bên quan binh hoàn toàn không quản Từ huyện lệnh kêu oan uổng thế nào, nhốt ông ta, gia sư và những người liên quan vào trong lao, con cháu trong phủ đều vào tù, phụ nữ và trẻ con là nhốt ở phủ Huyện lệnh, không được ra vào.
Từ huyện lệnh bị bỏ tù, tin tức này rất nhanh truyền ra khắp Ngô Châu, người đầu tiên nhận được tin tức chính là Trần Huyện lệnh cùng một thành với Từ huyện lệnh.
Trần Huyện lệnh ở trong nhà đứng ngồi không yên, ông chủ Quý và ông chủ Cổ cũng đến bái phỏng trong lúc đó, hai bên đều là quen biết cũ, vì vậy gật đầu lên tiếng chào, rồi lập tức muốn thảo luận chuyện này với Trần Huyện lệnh.
Trần Huyện lệnh cho người làm trong nhà pha trà, rồi nói: " Tại sao tri phủ này làm việc lại mạnh mẽ vang dội như thế? Sổ sách của Từ huyện lệnh cũng có thể bị hắn tìm được."
Ông chủ Cố thở dài: "Đáng hận hơn là bên ngoài đều nói ta làm! Sao ta lại quen biết với Từ huyện lệnh chứ?"
Ông chủ Quý quan sát hắn ta: "Thật sự không phải ông làm?"
Ông chủ Cổ vỗ bàn một cái: "Sao ta có thể làm chuyện môi hở răng lạnh này chứ! Có họ Từ kia ở trước mặt cản trở, chúng ta làm việc khiêm tốn cũng không đến nổi bị để mắt tới! Mà nay ông ta ngã, người phải điều tra sẽ là chúng ta!"
Trần Huyện lệnh giơ tay lên lắc đầu: "Chớ hoảng sợ! Ta đây cũng không có sổ sách gì để hắn điều tra."
Ông chủ Quý dừng lại một chút: "Nhưng...... Chúng ta vẫn luôn cung cấp gạo cho trên núi Nam kia."
Trần Huyện lệnh gật đầu: "Triều đình đưa ngân lượng xuống tới giúp nạn thiên tai, ta khấu trừ không ít, bên ngoài Ngô Châu đều là dân chạy nạn, cháo ta đổi thành nước cơm, chuyện này nếu bị tra ra được, tuy không có chứng cứ ta cấu kết với sơn phỉ nhưng cũng tội ăn hối lộ phi pháp sẽ không thoát được."
Ông chủ Quý nói: "Chúng ta đừng loạnu trận cước, trước hết cứ mặc kệ chuyện này, cứ quan sát trước."
Ông chủ Quý nói xong, ông chủ Cổ để ly trà xuống: "Điều này cũng chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt, bên Lý Thủ Tài buôn bán không có Từ huyện lệnh giúp đỡ, ta có lợi."
Nhắc tới buôn bán, ông chủ Quý lại nghĩ tới một người, ấn đường hơi nhíu lại: "Các ngươi có còn nhớ rõ, trước đây không lâu vừa tới trong thành một công tử họ Thẩm? Ở trong thành hắn đặt mua rất nhiều tòa nhà trống, lại qua lại rất gần với Lý Thủ Tài, không biết trong hồ lô có bán thuốc gì."
Ông chủ Cổ xuy một tiếng: "Vào trước đây trong tay ta cũng mua hai tòa nhà trống, đều là nhà trống ngoại thành, không dùng vào chỗ nào cả."
"Đúng như vậy, mới làm ta cảm thấy kỳ quái đó, nào có thương nhân mua đồ vô dụng chứ?"
Trần Huyện lệnh hít sâu một hơi: "Họ Thẩm kia quả thật có chút kỳ lạ, chúng ta phái người theo dõi từng hành động của hắn, còn có bên Từ huyện lệnh tự hạ bệ kia nữa, tin tức phải truyền lên trên."
Ông chủ Quý gật đầu: "Trở về ta sẽ viết thư."
Ông chủ Cổ cũng đứng lên: "Mấy ngày nay chúng ta cũng đừng họp mặt, tránh chọc người khác nghi ngờ."
Ông chủ Cổ và ông chủ Quý trước sau rời khỏi phủ Trần Huyện lệnh, sau khi bọn họ đi, bóng đen vẫn canh giữ ở trước cửa phủ Huyện lệnh cũng đã biến mất.
Lý Thủ Tài bán đứng Từ huyện lệnh vẫn có chút thấp thỏm, chỉ là mấy ngày kế tiếp cũng không có quan phủ điều tra lên trên đầu mình, ngược lại chạy bên Cổ gia nhiều hơn, gã cũng dần dần nới lỏng hơn.
Từ huyện lệnh đã không còn, gã không cần lo lắng Tri phủ điều tra lên trên đầu mình, cũng không có núi dựa, buôn bán dưới tay hắn cũng không tiện làm, ngắn ngủn mấy ngày đã bị Cổ gia đoạt đi không ít, Cổ gia có Trần Huyện lệnh làm chỗ dựa, Lý Thủ Tài cũng kiên cường không nổi giận.
Nếu không thì nghĩ biện pháp kiếm một khoản tiền lớn, dưới tay gã có mấy cửa hàng chỉ sợ cũng phải tạm ngừng dẹp tiệm rồi.
Nửa đêm Lý Thủ Tài vẫn còn đốt đền xem sổ sách, Lý phu nhân ngủ một giấc tỉnh dậy, cây nến vẫn sáng, vì vậy thay y phục đi tới ngồi xuống bên người Lý Thủ Tài, nhỏ nhẹ nói: "Lão gia, buôn bán của ông chủ Thẩm, chàng không dám làm ư?"di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Tay nắm bút của Lý Thủ Tài dừng lại, suy nghĩ một lát, trả lời: "Có gì không dám? Không những muốn cùng nhau làm ăn với hắn, ta còn muốn liên lạc với Lộc Phong Trại, không có Từ huyện lệnh ta cũng vẫn đứng đầu thành Bắc."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]