Tôi ngập ngừng hỏi.
Hỏi thế thôi chứ tôi đoán được phần nào rồi.
"Không sao đâu em, giác mạc tổn thương thôi, bác sĩ nói nếu chăm sóc tốt em có thể sẽ khỏi, sẽ nhìn thấy lại được ánh sáng"
Tôi nghe Tuấn nghẹn ngào.
Tôi chợt cười, thừa biết là anh an ủi mình.
Tôi cũng sốc lắm.
Thế là sau này tôi không nhìn thấy được ánh sáng nữa rồi sao? Không còn thấy được gì nữa. Còn công việc của tôi thì sao? Tôi thích dạy các bé, giờ tôi như này thì phải làm sao đây.
"Hư..." - tôi nghe tiếng thúc thít.
"Anh khóc hả?" - Tôi hỏi Tuấn.
Tuấn như giật mình cố gằng giọng mình.
"Đâu có đâu, anh nghẹt mũi"
"Đấy, anh ỷ vào em không thấy gì nên làm em đúng không?" - tôi đùa với anh.
"Đâu có, anh không có"
Tôi chợt cười, anh vẫn vậy nhỉ?
"Em hôn mê được bao lâu rồi?"
Tuấn nắm lấy tay tôi anh khẽ đáp.
"Được 3 tháng 1 tuần 6 ngày rồi"
Anh nói rõ từng số. Tôi nghe cũng ngớ người. Tôi tưởng mới đây thôi chứ. Hoá ra đã lâu đến vậy.
Rồi trong thời gian tôi hôn mê có chuyện gì xảy ra không?
Mà người đụng tôi. Là Ly hả? Tôi nhớ cô ấy có gọi cho tôi trước lúc tôi bị đâm.
"Ly sao rồi anh?" - tôi hỏi Tuấn.
"Ly mất rồi" - anh lạnh lùng đáp.
Tôi thoáng giật mình. Ly mất rồi? Quả thật ân oán của tôi với Ly rất sâu nhưng nghe tin cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guong-vo-kho-lanh-2/2797533/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.