Tùng Khanh nhận lấy bánh bao trong tay anh, vẫn còn ấm mùi thơm của thịt thoảng qua. Cả hai mệt mỏi rã rời lên nhà muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa, ngay khi cánh cửa nhà đóng lại, cũng là lúc chiếc bánh bao trong tay cậu rơi xuống nền đất lạnh.
Từ phía sau, anh ôm chặt lấy cậu với nỗi nhớ nhung da diết, mùi sữa tắm dê thoang thoảng anh hít lấy hít đề như sợ cậu đi mất. Cậu khá mẫn cảm, nhất là tai nơi mà anh đang lấy mũi mình cọ cọ tới, người cậu run lên nhè nhẹ, túm tóc anh:" Bỏ ra thẳng chó, hít như nghiên thế hả? Đừng có đụng vào tao."
"Nhặt bánh bao lên."
Nguyễn Thanh Tuấn ăn đau ấm ức buông cậu ra mặc dù anh không muốn, cậu bỏ vào trong phòng mặc kệ anh đi theo. Đôi mắt dính chặt vào nhau, mới chỉ lên giường nhắm mắt một cái cậu liền chìm vào giấc ngủ, anh lòng không cam nằm sát lại kéo cậu vào lòng ôm hôn lên trán, đôi môi, đôi mắt thỏa thích thì mới chịu dừng.
Anh phát hiện ra phía dưới mình nóng rực lại khó chịu, con gà trống ngóc đầu lên chào ngày sáng. Anh muốn hạ xuống nhưng càng cố lại càng dựng đứng, anh vội vào nhà vệ sinh giải quyết nhưng lại muốn ở cạnh cậu, kéo cửa tủ ra lấy một đóng giấy từ phía sau lưng cậu, mồ hôi dính đầy trán, hơi thở dồn dập cùng với tay phía dưới liên tục di chuyển.
"Ha, ahhh…... hah.."
Một chất lỏng trắng nhầy nhụa dính đầy ra giấy, Thanh Tuấn vội lấy thêm một mớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610565/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.