Thấy Vũ Minh Tiến có dấu hiệu muốn chạy. Tên kia lao vào biết chắc điểm yếu của hắn là Trần Hải Yến, hắn không đánh vào Vũ Minh Tiến ngay mà vòng sau tóm lấy cô kéo cạnh hẳn:" Bỏ xuống, mày dám giơ lên tao dám đấm nó. Ngay cả xé nát quần áo nó."
Một bàn tay lớn nhanh như chớp túm lấy cổ tay cô, cái kéo mạnh về một hướng khác, cô không kịp bám vào hắn.
Nước mắt rơi xuống gò mà, không còn cách nào khác Vũ Minh Tiến nhân nhượng bỏ mũ xuống theo lời hắn hắn phải đá ra xa.
"Tao bỏ rồi, thả người ra."
"Nếu tao nói là không thì sao?".
"Mẹ mày..."
"Này, mày muốn làm gì nên nhớ tao đang giữ ai."
Hắn cười cợt túm tóc cô, Trần Hải Yến đau đến nổi chân đứng loạng choạng không vững, nước mắt đang làm nhòa đi tầm nhìn của cô, cô miệng run rẩy:" Anh... anh Tiến."
"Chúng mày thả người ra."
Tên nằm dưới đất mặt mày nhăn nhó hết lại hắn đứng dậy chậm rãi nhặt lên cái mũ bảo hiểm. Vũ Minh Tiến liền biết có chuyện không lành, bầu không khí nghẹt thở, áp bức đang dọa con tim hắn. Cô vẫn đang bị tên kia tóm vẻ mặt đau khổ càng làm hắn sốt sắng.
"Tao nói là không đấy, thằng chó. Ban nãy mày dám đập ai."
Hắn giơ cao mũ bảo hiểm hướng thẳng hắn mà đập, Minh Tiến giơ tay lên bảo hộ phần đầu, mấy phát nện xuống liên tiếp lực còn mạnh hơn ban đầu, hắn không dứng vững được nữa mà ngã khụy xuống tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610562/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.