Vũ Minh Tiến dẫn cô ra ngoài, thoát khỏi cái nơi kín mít như chốn giam cầm tuổi trẻ, thanh xuân và tiền bạc. Hắn không biết tại sao trước đây mình lại thích tới nơi này.
Xe hắn dắt để gọn một bên đường khuất người, cả hai đi ra mà không nhận ra có điều gì bất thường, giờ xã hội chuyện gì cũng có thể xảy ra, ngay cả chuyện vô lí nhất. Trần Hải Yến có cảm giác có người đang theo dõi mình, cô quay đầu lại không thấy có gì bất thường nhưng bước chân lại đi nhanh hơn. Hắn nhận ra có điều gì đó không dừng lại mà nhỏ giọng hỏi cô:" Có chuyện gì à, đi nhanh thế?"
"Em cứ cảm giác như ai đó đang theo dõi mình hay là hai thằng ban nãy?"
Cô muốn quay lại nhìn lần nữa, hắn ngăn cô lại nếu là thật quay lại chẳng khác nào bị phát hiện sẽ khiến hai thằng đấy hành động:" Đừng, đừng có quay lại. Là ai thì kệ, em cứ tỏ ra như không có gì đi bình thường thôi, để chúng nó phát hiện là toang. Xe anh đằng kia rồi, ra nhanh đi về luôn."
Trần Hải Yến gật đầu đồng ý, cô giả bộ như không có gì nhưng sắc mặt lại ngược lại tái mét cả. Hắn nắm lấy bàn tay cô trấn an, cả hai dắt nhau qua đường, cùng lúc đó bên đối phương cũng nhanh chân đi theo. Vũ Minh Tiến nghi hoặc, không cần đến mức ấy chứ, chỉ là xích mích nhẹ cũng phải dõi theo người ta sao?
Hắn thả chậm bước chân, xem động tĩnh hai tên đó. Xe để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610561/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.