Sâu bên trong quán, một người phụ nữ u buồn đang lủi thủi thu nhỏ mình vào một góc, cô muốn che giấu đi sự tồn tại của bản thân. Tất cả đều là lỗi của cô, dưới đôi mắt long lanh của hôm nào nay đã díp lại dưới quầng thâm hiện rõ mà chẳng có lớp phần nào che đi. Đôi môi khô rạn nứt nẻ, Vũ Minh Tiến từ xa nhờ nhân viên quán bê hai khay cơm tới đặt lên bàn, cô chẳng thèm để ý ngẩng đầu lên.
Hắn hiền hòa, âm thanh nhẹ nhàng, mềm mại dỗ dành Trần Hải Yến:" Ăn cơm đi xong anh với em đi về. Nguội không ngon đâu, đừng có ôm đầu thế. Buồn ngủ thì lát anh đèo về rồi ngủ."
"Đừng có nói nữa, anh què tay thế kia đèo kiểu gì?".
Cô như bị kích động vỗ mạnh xuống bàn, lại một lần nữa bị mọi người chú ý tới, hắn cười ngượng ngùng xin lỗi mọi người, giọng nói vẫn vậy không có ý trách cứ cô:" Thôi, đừng nổi nóng. Trẻ con mãi vậy bao giờ mới lớn đây.
Có tí chuyện thôi không sao, đừng ngồi đây lâu mọi người đánh giá đấy."
Hắn nói chơi để an ủi cô ăn cơm, Trần Hải Yến ngẩng mặt lên bên má còn xuất hiện một cái băng trắng dán lại.
Chỉ có mình hắn biết sau lớp băng đó là một lần đau đớn của cô đã phải trải vào đêm tối qua.
"Ăn đi cô nương, ngồi mãi vậy. Có uống trà sữa không? Lát anh mua cho."
"Anh đừng dụ dỗ em, muốn đánh muốn chửi em thì cứ làm việc gì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610559/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.