"Đã ai đói chưa?".
Tùng Khanh ngẩng đầu, cậu đưa mắt dõi ra ngoài nắng đã lên cao, sáng nay đi sớm cũng chưa kịp ăn gì. Đúng là có chút đói.
"Trang ăn gì không?".
"Em á, em ăn gì cũng được. Nhưng mà sắp đến lướt mình vào rồi sợ ăn không kịp. Hay là thôi, để trưa rồi ăn một thể."
Cậu liếc qua bảng số trên kia đúng là còn hai số nữa sẽ tới mình thì từ nỏ ý định cho cả đám lớt qua ăn qua gì đó.
Hai đứa cũng chưa ăn sáng, cậu véo nhẹ cái má phúng phính cúi thấp xuống bên tai cái Hương:" Hương có đói không?".
Cái Hương như không để ý tới, ánh mắt vẫn là cứ chăm chú vào màn hình điện thoại, cậu kiên nhẫn hỏi thêm vài lần nữa cái Hương lúc này mới gật đầu theo phản xạ.
Khám mất nguyên buổi sáng đúng tầm trưa 11 rưỡi là khoảng thời gian nghỉ trưa vừa kịp khám đã xong, không có bệnh nặng chỉ là trẻ nhỏ dễ bệnh vặt linh tinh thôi không sao. Lúc này Thu Trang cùng cậu mới buông bỏ được nỗi lo lắng xuống.
Nguyễn Thanh Tuấn đưa bốn người họ về khách sạn gần cạnh bệnh viện đề nghỉ ngơi, anh đã đặt phòng từ trước tới chỉ việc nhận chìa khóa rồi lên phòng. Vốn dĩ sẽ là về nhà nhưng lâu ba mẹ con họ không lên đây chơi, quyết định khám xong sẽ cho hai đứa đi khu vui chơi giải trí. Mà nhà cậu lại xa nơi đó thành ra thuê khách sạn ở qua trưa là được, tiền là anh bỏ nên cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610558/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.