"Ba mẹ con vẫn chưa dậy à?".
Anh thắc mắc nghiêng đầu muốn ngó xem bị cậu cản lại, cái nhíu mày làm anh im miệng. Nguyễn Tùng Khanh xem qua đồng hồ, ngủ có một lúc đã 6 giờ chiều, hoàng hôn màu cam bao phủ cả bầu trời rộng lớn, nhuốm màu đo đỏ của lửa, mây trắng thỉnh thoảng bay qua như tô thêm bức tranh bầu trời có hồn có sắc.
Thời điểm này là thời gian mà người đi làm tan tầm, chật kín mọi nẻo đường, từng ngóc ngách nhỏ của thành phố, cái nóng được làm dịu bằng những cơn gió mát lướt qua. Thanh Tuấn chạy xe ra đường lớn, theo hướng chỉ của cậu là tiến ra chợ. Anh chưa biết con đường, tại anh ít khi nấu cơm nhà đa số là ra quán hoặc ra siêu thị mua là chính.
Từ đủ thể loại người ai cũng có mặt, xe máy lẫn xe đạp chen chúc nhau đi vào như cá mê cung thật sự, anh từng chút một di chuyển sâu vào bên trong. Tùng Khanh tìm một khu bán đồ biển uy tín nhất ở đây cậu lấy nửa cân tôm thuyền thêm một con ghẹ có trứng, thường ngày hay những lúc lĩnh lương cậu cũng chưa dám nghĩ mua tới hồm nay lại bỏ nhiều tiền ra để mua.
Anh thấy cậu chẳng mảy may xót tiền, chi tiêu cứ thế thẳng tay bỗng dưng làm anh nhớ về lúc trước đến cả một miếng rau anh gắp cũng bị cậu tính phí. Có chút phân biệt đối xử. Anh dầu miệng ấm ức, Tùng Khanh không hề hay biết tiếp tục mua thêm cân đỗ xanh.
"Về thôi, lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610556/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.