"Tao không cố ý."
Anh tỏ ra lúng túng, giờ đây cậu giống như chú mèo hoang cực kì hung dữ, nhe răng nanh trước anh. Nguyễn Thanh Tuấn không biết mình nên làm gì tiếp theo. Động vào cậu, xác định hai cú bạt tai là ít.
Nguyễn Tùng Khanh phải mất một lúc lâu mới bình phục, ổn định nhịp tim, hơi thở. Chẳng thể đuổi anh đi, cũng chẳng muốn cho anh ở lại. Chi bằng nói chuyện giải quyết một thể xong đi, cậu nhàm chán vuốt lại mái tóc bết bát của mình.
"Nói luôn đi, có chuyện gì giải quyết cho xong tối nay. Tao không thích dây dưa sang ngày mai."
Thấy cậu bình tĩnh, chịu nghe anh nói. Anh thở phào một hơi nhẹ nhõm, không biết nên bắt đầu từ đâu nhưng không nói thì cậu sẽ không cho anh cơ hội.
"Ờ, tao.... tao muốn xin mày cơ hội." Anh nói một cách ngượng ngùng, cảm giác cưỡng ép không được tự nhiên khiến cậu chói mắt.
"???".
Cậu nghi ngờ nheo mắt lại, cảm thấy anh rất đáng nghi dù quanh người không có mùi rượu nhưng cảm giác như anh nói mà không biết mình đang nói gì. Ánh mắt anh kiên định, vững vàng rơi trên người cậu.
"Mày biết mày đang nói gì không?"
Nguyễn Tùng Khanh nhướng mày khó hiểu.
"Tao biết, tao muốn xin mày cơ hội."
Anh khẳng định, chắc nịch nói lại lần nữa. Đúng anh muốn xin cậu một cơ hội. Anh chưa chắc là mình đã thích cậu hay chưa nhưng mà anh nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều.
"Cơ hội gì? Nói thẳng đừng vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610543/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.