Tập duyệt xong thấy ổn cũng đã tầm 9 giờ tối, Nguyễn Tùng Khanh bị tiếng động lớn làm bừng tỉnh, cậu cứ ngồi ngây ngốc từ ban nãy đến giờ, thanh niên bắt đầu dọn dẹp đồ để ra về. Cậu đứng dậy muốn rời đi đến khi chân còn chưa bước cậu phát hiện ra có người đang ngồi đây. Tiếng hít thở đều đều thật nhẹ, đầu dựa vào thành ghế nghiêng sang một bên ngủ ngon lành.
Chỉ có những lúc anh ngủ, mới là lúc cậu nhận ra anh còn giống ngày xưa, thời gian đang làm con người xung quanh cậu thay đổi quá nhiều khiến cậu sợ hãi, vô tình xây dựng một thể giới cho riêng mình, tách biệt cậu với mọi người. Nhưng khi cậu nhốt mình trong đó, cậu mới cảm thấy yên lòng, bình thản.
Cậu nhẹ nhàng bước qua không phát ra tiếng động nào đến khi tắt điện kiểm tra hết một lượt thanh niên mới phát hiện còn sót lại anh đang ngủ gục ở hàng ghế phía cuối.
"..."
Nguyễn Thanh Tuấn ngáp ngủ, lòng thầm trách mắng cậu. Đúng lúc thấy cậu đang đứng cùng với hai người khá quen mắt dưới cột đèn đầu ngõ, anh píp còi vài cái lái xe chạy tới thấy Trần Hải Yến tay xách theo vali đằng sau.
Vũ Minh Tiến thấy anh liền cười ra mặt, vẫy tay chào.
"Bọn mày về quê mà đéo rủ rê gì cả, chẳng thằng nào thèm rủ. Để tao về một mình, chúng mày có còn coi tao là bạn không?"
Anh hất cằm hướng cô: "Về một mình của mày đấy à?"
"Anh Tuấn."
Nguyễn Tùng Khanh không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610527/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.