" Anh Khanh bị làm sao thế?".
"Sao anh biết được, em hỏi anh cứ như anh là thần đồng không bằng."
Vũ Minh Tiến nhún nhún vai làm động tác chịu thua, cô thờ dài một tiếng:" Quên mất anh là thần đằng."
" Vâng, thằng đần này đang giúp em đấy."
Hắn nói giọng có chút khích lên, Nguyễn Thanh Tuấn không quan tâm đến việc cả hai đang đói chọi nhau, cái anh quan tâm chính là cậu. Rõ ràng đang bình thường tự dưng lại khó ở.
"Ở lại chơi đi, tao về trước xem nó như thế nào."
"Xem thằng Khanh ấy hả?".
"Ừ."
"Tao xin mày, lần nào mày động chọc vào nó là nó lại đi đẻ ý. Tốt nhất thôi đi, tao không biết chúng mày cãi nhau hay làm sao nhưng mà mày cũng phải nghĩ đến hậu quả chứ."
" Bạn bè giận nhau là chuyện bình thường."
" Bình thường cái con khỉ, đầu mày úng nước rồi."
Vũ Minh Tiến chỉ nói vậy, hắn khoanh tay lại mặc kệ anh rời đi, Trần Hải Yến trơ mắt ra không biết làm sao.
" Vậy?".
" Vậy cái gì nữa, em muốn chơi nữa không hay đi về đây?".
" Thôi về đi, em muốn đi ngủ."
" Thế thì về."
Đường phố lúc này đã bớt ồn ào, Nguyễn Tùng Khanh mệt mỏi lê lết lên giường. Tôi nay chẳng ăn được mấy miếng giờ bụng đói mốc meo lên nhưng cậu chẳng buồn dậy. Nhà đã hết đồ ăn rồi, cậu chẳng có để ý mà mua vào giờ chỉ có nhịn tới sáng mai.
Cậu dội người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610519/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.