Trời dần chuyển tối, xe cộ mỗi giây mỗi phút thêm đông đúc, chật chội. Hàng cây bên đường một hôm xào xạc rung động hơn mọi ngày, tối nay ánh trăng lên cao phản chiếu xuống mặt hồ trong veo, vắng lặng, yên tĩnh, một chút bình yên đang bủa vây.
Ánh sáng lấp lánh, chói lòa từ các khu nhà cao tầng, công ty lớn, về đêm thành phố nhộn nhịp hẳn như lúc này mới là mở đầu ngày mới, sức sống trở lại. Nguyễn Tùng Khanh mua một ổ bánh mì nhỏ.
"Sao tối rồi còn ăn bánh mì hả con?". Bà cụ nhìn cậu với đôi mắt kèm nhèm nhưng trong vắt, bà nở nụ cười, ép bánh mì cho nóng lên cho cậu.
" Tối nay chán cơm rồi bà ạ, lâu lâu ăn bánh mì giải ngấy, có gì con qua ủng hộ bà nè."
" Ủng hộ bà vào buổi sáng được rồi, bay cứ ăn bánh mì vào tối vậy sao có sức khỏe mà đi làm."
" Bà yên tâm, con khỏe lắm. Bà nhìn con vậy thôi, bà bán hôm nay được nhiều người không bà?". Cậu nhẹ nhàng hỏi bà.
" Hôm nay ế quá, chắc là trời nóng rồi. Bánh mì ăn mãi cũng chán." Bà cụ có chút buồn rầu, thở dài, nhìn cậu với ánh mắt trìu mến.
" Bà ăn cơm chưa?".
"Bà chưa. Tí về còn thức ăn trong khay thì ăn với bánh mì thôi con."
" Hay là bà miễn phí cho con cái bánh mì này, con miễn phí cho bà một hộp cơm nhé".
Nguyễn Tùng Khanh hôm nay đặc biệt về sớm chút, cậu bịn rịn tầng mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3594650/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.