Nguyễn Thanh Tuấn ngồi vắt chéo chân, ánh mắt chăm chú vào màn hình máy tính mà không để ý đến có người tới.
Anh di chuyển con chuột, tay liên tục bấm các nút trên bàn phím, tiếng vang lên " lạch cạch" khá vui tai, tiếng súng vang lên giật giật vài hồi, màn hình tối sầm lại, anh cay cú tức giận quát lên một tiếng nhỏ, đập mặt bàn.
" Anh... anh Tuấn."
Trần Hải Yến thấy anh đang tức giận liền tỏ ra rụt rè, có chút rén sợ anh. Cô giương mặt nhìn gương mặt đỏ bừng của anh.
Anh thấy cô thì mày bỗng chốc nhíu lại:" Sao lại tới đây?".
"Em có mang cơm cho anh."
" Mang cho anh? Mày mang cho anh làm gì?".
Nguyễn Thanh Tuấn khó hiểu, ánh mắt chạm phải hộp cơm trên tay cô, Trần Hải Yến nhớ tới lời của Nguyễn Tùng Khanh đã căn dặn làm mọi cách để anh nhận lấy hộp cơm này.
"Em, em có làm cơm mà làm nhiều quá thành ra thừa nên mang cho anh." Cô mong mình lấy lý do không quá giở tệ.
" Hay thật, thằng Tiến xe ôm đèo mày hằng ngày mày lại không cho nó mà cho anh. Hôm nay nó không đèo mày à?". Anh cảm thấy có chút nực cười.
Trần Hải Yến bị anh nói vậy lòng xấu hổ dâng lên, nháy mắt tinh thần suy sụp vài phần:" Thì, thì em cho ai kệ em. Anh cứ nhận lấy, anh Tiến em cho anh ấy cái khác rồi."
Anh làm bộ dáng mặc kệ, hiện tại anh cũng đang cảm thấy đói liền nhận lấy mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3594649/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.