"Sao anh Khanh lại được ở lại, mà em thì không?"
Vũ Minh Tiến bị cô càu nhàu, dù có thích cô nhưng vẫn chỉ là dừng ở mức độ vừa phải không quá sâu đậm, nghe cô liên tục thắc mắc liền lớn giọng:" Mắc mớ việc gì em cứ phải ghen ghét, so đo, ghen ty với một thằng con trai, một thằng bạn thân của nó nhể. Em buồn cười vừa thôi chứ, thằng con trai nào chưa có người yêu thì thằng bạn thân chính là thứ quan trọng nhất đối với nó. Nó làm gì kệ mẹ nó, em đã là người yêu nó đâu mà lo, chả lẽ em còn lo hai thằng nó chơi bede à. Sao em cứ phải làm loạn lên với một vấn đề nhỏ nhoi không đáng như vậy?".
Trần Hải Yến trơ đôi mắt ra:" Anh lớn tiếng với em?".
Hắn bất lực nói:" Anh không có."
" Không phải nãy mới nói tí ra về thì bắt chuyện với anh Khanh à? Giờ thì biết bao giờ mới nói được. Mà em với anh Khanh kiếm đâu ra chủ đề nói nữa đây."
Hắn chống tay vào eo:" Muốn thì tìm cách, cứ ở đấy mà tìm lý do. Anh chịu em đấy, em tán nó hay anh tán mà em cứ hỏi anh. Anh chỉ là giúp em ở phương diện nói đỡ em trước mặt thằng Tuấn còn lại là mình em tự cố nắm lấy cơ hội."
Vũ Minh Tiến trong lòng bực bội định rời đi nhưng hắn nhận ra hắn còn Trần Hải Yến, ánh mắt cô dính chặt trên tầng 25, ánh đèn vẫn còn rất sáng. Hắn nán lại hồi lâu cuối cùng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3594639/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.