Anh nói thế thì nó cũng định ngủm luôn cây bút máy làm kỉ niệm, nhưng chả nhẽ lại zô duyên đến thế.
- Thôi ạ, cái này … em gửi anh.
- Giữ đi _ Anh đẩy về phía nó_ Coi như là anh tặng sinh nhật em đi.
- Nhưng sinh nhật em còn lâu mới tới!
- Ngày bao nhiêu mà còn lâu?
- 20/5 cơ
Trúng bẫy ~
- À, 20/5 à
Nó cứ có cảm giác vừa rơi vào cái hố nào đấy, nhưng lại xua xua tay.
- Nhưng maf… anh vẫn nên giữ nó thì hơn ạ.
Anh đứng dậy nhìn nó.
- Thôi, anh bảo phải nghe chứ, cứ cầm lấy, thì coi như giữ giúp anh cũng được.
Thôi thì anh nói thế nó cũng chẳng còn lí do gì trả lại nữa
Càng tốt, nó giữ cũng thấy vui ahihi.
Khoan, chẳng phải là tự nhủ sẽ không thích anh nữa hay sao?!!! Chưa gì đã mất kiên nhẫn như thế
Anh không chú ý nó đang vò đầu bứt tai, nghe điện thoại.
- Alo …
"…"
- Không rảnh, có chút việc.
"…"
- Ừm, người quan trọng, sao?
"…"
- Được rồi, chút nữa, ừ.
Anh cúp máy.
Nó để ý thấy cái móc khóa nhỏ nhỏ nó tặng cho anh lúc anh đi, anh chính kà trực tiếp gắn liền với cái ốp điện thoại.
Tim bất giác nhảy lên vài lần.
Nhưng nãy giờ anh nói, không phải là có việc bận rồi sao?
Thanh Duy vẫn còn nhớ đứa em gái đáng thương của mình.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-nha-ke-ben/2800159/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.