Người ta thường nói, những thứ vui vẻ thường trôi rất nhanh …
Quả đúng là như thế mà
Chưa gì nó đã đi hết cả buổi chiều.
6h30 tại bến xe.
- Mày tự đi được không?
Thanh Duy bám vào tay xe bus, còn nó ngồi yên vị ở dãy đầu.
- Gớm, anh làm như em trẻ con không bằng. Tự đi được.
Nó tặc lưỡi, xí, nó gần 18 tuổi rồi chứ có phải 8 tuổi đâu mà làm như kiểu đụng tí là lạc vậy.
- Chắc chắn không cần bọn anh đưa về chứ?
Anh nhìn nó.
- Không ạ, em tự về được.
Thanh Duy bấm điện thoại.
- Mày cứ về bến đi, anh gọi bố ra đón.
- Vâng …
Hic cảm giác nuối tiếc này là gì đây, nó thật sự không muốn về mà huhuhu.
Nó ngồi ngoan ngoãn ở ghế, chọc chọc cái màn hình điện thoại, mặc kệ anh hai đang nói gì đó với bố.
Vậy là phải về, chẳng biết bao giờ mới gặp lại anh nữa, sẽ lại phải cắm đầu vào đống bài vở nhiều túi bụi, công nhận đó không phải là điều xấu, nhưng sự xuất hiện của anh làm đời nó được tung hứng hơn, giờ đùng cái anh biến mất, chẳng khác nào lấy đi cái đệm lò xo của nó :((
Bác tài xế bảo đi mua chai nước sao lâu thế nhở???
- Nhìn gì đấy?
Nó ngẩng mặt lên đã thấy anh lên xe từ lúc nào.
- Ơ …
Anh trực tiếp quỳ một gối xuống, cúi thắt dây giày cho nó.
Aaaaa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-nha-ke-ben/2800157/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.