Đông Á thấy ống quần anh ướt đẫm, chắc là anh đứng dưới mưa đã lâu.
"Ba mẹ em không ở nhà, nếu không lên lầu làm khô quần anh một chút."
Lương Mặc Nguyên ôm cô vai lên lầu. Đông Á móc chìa khóa mở cửa, Lương Mặc Nguyên thuận tay nắm cửa, kéo một cái, cửa mở ra, cúi đầu nhìn cô, Đông Á ngẩng đầu nhìn anh cười có chút xấu hổ.
Gặp Đường Tuấn cô đâu có khẩn trương đến vậy.
Đông Á lấy trong tủ ra một đôi dép mới toanh, cắt bỏ nhãn hiệu, đặt bên chân Lương Mặc Nguyên: "Anh thử xem có vừa không, em đi lấy máy sấy cho anh."
Giày này mua theo size của Đông Tổ Vân, mẫu chuẩn cho đàn ông trưởng thành, nhưng mang trên chân Lương Mặc Nguyên lại có chút nhỏ. Đông Á chú ý thấy anh không mang vớ. Cô lấy máy sấy đưa cho anh, Lương Mặc Nguyên hỏi: "Abe đâu?"
"Ba em dẫn nó đến bệnh viện thú ý chích ngừa rồi." Tháng này Abe chưa được tiêm ngừa, ngày hôm qua đã hẹn với bệnh viện thú ý tốt nhất thành phố, hồi sáng mưa còn chưa lớn nên Đông Tổ Vân đã dẫn nó đi.
Lương Mặc Nguyên cúi đầu, nhấc một chân lên, máy sấy hướng phía ống quần ướt của anh thổi khô, giương mắt thấy cô đang đứng ngốc ở đó nhìn anh, vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh: "Tới đây ngồi."
Đông Á chuyển chân tới ngồi xuống, Lương Mặc Nguyên tắt máy, không còn tạp âm, trong phòng khôi phục yên tĩnh. Trái tim Đông Á nhảy loạn, chỉ vào một chân khác của anh: "Bên này còn chưa thổi."
Anh nhét máy sấy vẫn còn lưu lại nhiệt độ vào tay Đông Á, Lương Mặc Nguyên nhìn cô cười, mang theo chút làm nũng, nói: "Một người một bên, em giúp anh bên này, có được không?"
Âm cuối còn kéo dài, nhỏ giọng mị hoặc, mắt vẫn dán chặt cô, cám dỗ cô đồng ý. Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ gió lớn, rèm cửa sổ phiêu diêu không chừng, những hạt cườm đập vào thủy tinh phát ra tiếng vang thanh thúy. Hiện tại trong đầu Đông Á đều là hình dáng đôi chân dài thẳng của anh, hơn nữa cũng không dám nhìn loạn chỗ khác.
Lương Mặc Nguyên ôm gối dựa ngửa ra sau, cứ lẳng lặng nhìn mặt cô biến đổi đỏ từng chút một, chợt nở nụ cười, dán sát vào cô lấy lại máy sấy: "Bị dọa sợ à?"
Đông Á không buông tay, giọng nói nhàn nhạt: "Không có… Em có thể…"
Lương Mặc Nguyên không động, nhìn cô, mỉm cười buông tay.
Đông Á cúi đầu, chọn một tư thế thoải mái ngồi, tránh cái nhìn chăm chú của Lương Mặc Nguyên, mở máy sấy, nghiêm túc bắt đầu thổi. Gió mát âm ấm. Quần anh ướt đến đùi, sợ Lương Mặc Nguyên không thoải mái, lại nghĩ quần anh mặc rất đắt, cứ thổi như vậy cũng không được, do dự một hồi đành hỏi ra câu khiến cô thẹn thùng hết biết: "Ừm… Em có thể đưa tay vào giúp anh chắn chút gió không? Em sẽ cố gắng không đụng đến da của anh." Cô khó miêu tả thành lời, hy vọng anh có thể hiểu ý của cô.
Lương Mặc Nguyên nhỏ giọng nở nụ cười: "Em muốn làm gì cũng được, thân thể anh đều là của em. "
Đông Á đỏ mặt giống như tôm luộc, anh còn trêu chọc nữa không chừng đầu cô cũng bốc khói mất. Thế mà người này còn vô cùng hưởng thụ nhìn cô, giống như không có chuyện gì thú vị hơn chuyện này cả.
Đông Á dứt khoát mặc kệ để tránh sự hiểu lầm không cần thiết, hạ quyết tâm vươn tay vào, chống đỡ lớp quần. Gió ấm áp, động tác của cô êm ái, Lương Mặc Nguyên nhìn cô nghĩ thầm, nếu được cùng cô bên nhau cả đời, anh rất vui lòng.
Lương Mặc Nguyên ngừng lại động tác trên tay cô, cầm máy nhấn tắt, đặt qua bên cạnh: "Được rồi." Anh buông chân mang dép, đi tới bên cửa sổ, mưa đã nhỏ hơn hồi nãy.
Lúc này Đông Á mới nhớ tới, cả trà cũng chưa đưa anh một ly. Lương Mặc Nguyên gọi cô lại: "Á Á?"
Đông Á dừng bước, quay đầu lại nhìn anh: "Sao thế?"
"Anh định hai ngày nữa mời người nhà em ăn một bữa cơm, nói chuyện của chúng ta."
Đông Á đứng nửa ngày không động. Quá nhanh, cô còn chưa kịp bình ổn lại nữa.
"Chẳng lẽ em không muốn kết hôn sao?" Anh nhìn ra cô do dự: "Nhưng anh chờ không kịp."
Muốn kết hôn.
Muốn cùng anh bên nhau.
Đông Á tỉnh táo lại một chút. Cô lại nghĩ đến lời Thang Mật nói, người ta nên kết hôn ở thời điểm họ có thấy tốt nhất, như vậy mới không để lại tiếc nuối.
"Được." Lời này vừa nói ra cô cũng bị bản thân dọa sợ.
"Quyết định như vậy." Lương Mặc Nguyên đi thẳng về phía cô, không che giấu được nụ cười, lại có chút kích động như trẻ nhỏ.
Cô đưa tay ôm lấy cổ anh kéo xuống: "Vậy chúng ta phải nói rõ, sau khi kết hôn, cần phải bao dung khuyết điểm của đối phương, không thể gây gổ giận dỗi. Lương tiên sinh, dù thế nào đi nữa, anh cũng là người trong lòng em, em sẽ cố gắng phối hợp với anh!"
Bọn họ mặt đối mặt, Lương Mặc Nguyên nhẹ nhàng véo chóp mũi của cô:"Còn Lương tiên sinh sao? Gọi tên anh."
Đông Á khó khăn nhưng vẫn thử: "Lương. . . . . ."
"Lặng Mặc Nguyên." Anh nhìn ào mắt cô, kiên nhẫn chỉ bảo.
"Lặng Mặc. . . . . . Nguyên. . . . . ." Vẫn cảm thấy là lạ, nhưng thấy vẻ mặt Lương Mặc Nguyên vừa lòng hưởng thụ như vậy, Đông Á đành chịu. Sau này thay đổi là được. Chỉ cần anh thích.
Lương Mặc Nguyên bắt đầu tính toán sau khi kết hôn, anh sẽ nghĩ biện pháp dời công việc của cô sang Hạng Thành. Nhưng cô còn phải công tác trên trấn một học kỳ nữa, kết hôn rồi mà vẫn phải yêu đương đường dài, Lương Mặc Nguyên không chịu nổi.
Lương Mặc Nguyên uyển chuyển bày tỏ ý kiến của mình, Đông Á chợt nhớ đến trên hành lang ở trường học, anh nói thời gian một năm đối với anh quá dài thì ra là vậy, hóa ra khi đó anh đã nghĩ xa đến thế, có động cơ có dự mưu. Anh đã sớm bày bẫy rập, chờ con mồi Đông Á sa vào lòng. Nhưng Đông Á lại cảm thấy công việc của cô sau khi cưới cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Nó cũng tốt như trước khi kết hôn. Cô hoàn toàn không cảm nhận đến nhu cầu của người đàn ông nào đó.
Đối mặt với sự chậm lụt của cô, trong chuyện này, Lương Mặc Nguyên quyết định bàn bạc kỹ hơn. Trước mắt chuyện quan trọng nhất là nói thế nào với ba mẹ Đông Á.
Tóm lại hôm nay không được, anh chưa có chuẩn bị gì cả, gặp mặt quá tùy tiện.
Đông Á muốn đi siêu thị một chuyến, trên trấn không có siêu thị lớn, tiệm tạp hóa lại ít và không chất lượng mấy. Mưa tạnh bớt, cô và Lương Mặc Nguyên cùng lên đường.
Lương Mặc Nguyên không muốn mua gì, đẩy xe đi sau cô. Đông Á dừng lại ở quầy khăn giấy, cầm mấy nhãn hiệu so sánh với nhau, Lương Mặc Nguyên cầm một hộp đắt tiền nhất ném vào xe, Đông Á lập tức lấy ra, liếc nhìn giá tiền, lại xem bao bì: "Cái này tốt, nhưng giá cả không phải chăng."
Đàn ông mua đồ rất tùy ý, chỉ coi trọng tốc độ và hiệu suất, đi dạo phố cũng như đèn kéo quân vậy. Phụ nữ lại khác, tính toán tỉ mỉ, so hàng xung quanh. Lương Mặc Nguyên nhìn đồ cô cầm trên tay, dán sát lại. Đông Á chỉ cho anh nhìn: "Theo như em tính toán, cái này tiện nghi nhất."
"Em muốn mua thêm mấy hộp." Đông Á lấy ba hộp ném vào như không thèm để ý giá cả.
Lương Mặc Nguyên cười không nói. Nhìn cô mua đồ cũng thật thú vị.
Qua nơi này, đi đường vòng chính là đồ dùng riêng tư của phái nữ. Đàn ông thì chẳng thể nào hiểu nổi mấy cái này, nhìn cô mua đồ, ở quầy này dừng một chút, cầm mấy cái xem xem gì đó. Mua xong một đống bỏ vào trong xe. Lương Mặc Nguyên liên tưởng đến sóc dự trữ lương thực ngủ đông, không khỏi cong lên khóe môi.
Vật phẩm hàng ngày mua một đống, đồ ăn lại không có bao nhiêu. Buổi sáng không có nhiều người, hai người đi lang thang, chợt nghe có người sau lưng gọi: "Cô giáo Đông." Xoay người nhìn lại, là lớp trưởng nhỏ Lạc Y, đứa bé này Đông Á thích nhất. Lạc Y thấy Đông Á thì vô cùng thân thiết, buông tay mẹ chạy chậm đến.
Đông Á khom người xuống ôm lấy Lạc Y.
"Cô Đông, khi nào cô mới trở lại dạy chúng con? Bạn học của lớp chúng ta đều nhớ cô đấy." Lạc Y hỏi. Đông Á hỏi chút chuyện trong lớp, Lạc Y thao thao bất tuyệt, nghe nói bọn nhỏ đều tốt, Đông Á yên tâm, lại hàn huyên với mẹ Lạc Y mấy câu, dặn dò Lạc Y cố gắng học tập, làm một đứa bé ngoan hiếu thuận.
Lạc Y giơ quả đấm nhỏ: "Cô Đông, cô nói gì con đều nhớ!" Cô bé ngẩng đầu nhìn Lương Mặc Nguyên đứng bên cạnh, ghé vào tai Đông Á nhẹ nhàng nói: "Cô Đông, con hỏi cô một chuyện nhé?"
"Hả?"
"Cô kết hôn rồi sao?"
Đông Á mím môi, cười lời vô tư của trẻ nhỏ: "Không có."
"Vậy anh trai này nhất định là bạn trai của cô rồi." Lạc Y nheo nheo mắt, che miệng cười: "Cô Đông, anh ấy cao quá đi."
Đông Á xoa xoa đầu nhỏ Lạc Y, cười bé lanh lợi.
Tạm biệt Lạc Y, Đông Á vẫn treo nụ cười không dứt được, thật sự rất thích cô bé này. Lương Mặc Nguyên hỏi: "Là học sinh của em?"
"Ừm, là lớp trưởng nhỏ của chúng em."
"Ở trường em cũng hay nói chuyện với học sinh như vậy à?" Đông Á quay đầu nhìn Lương Mặc Nguyên, đôi mắt anh nheo lại, mang theo hứng thú nhìn cô.
Bị anh nhìn chằm chằm kỳ lạ như vậy, cô làm bộ vén tóc, quay đầu đi chỗ khác, lại nghe anh nói: "Anh thích con gái, em thì sao?"
Đông Á không khỏi nghĩ đến đợt câu cá ở bờ sông hôm bữa, anh và Thang Mật nói chuyện, đề tài ngộ nhỡ sinh ra con trai thì sao, lúc đó anh nhìn cô nói vậy cũng không còn cách nào.
Mặt hơi nóng.
Quả thật cô cũng giống anh, thích con gái hơn. Đã từng tưởng tượng, nếu chỉ có thể sinh một đứa, vậy cô chỉ muốn một cô con gái, nếu như có thể sinh hai, vậy thì một nam một nữ, anh trai sẽ chăm sóc cho em gái. Tóm lại, nhất định phải có bé gái.
Không biết Lương Mặc Nguyên có nghĩ giống cô không?
Một đống đồ, đầy hai túi lớn. Xuống lầu một, ném xe đẩy, Lương Mặc Nguyên xách mỗi túi mỗi tay, Đông Á bấm điện thoại theo sau, phịch một tiếng.
Thật ứng với một câu, vui quá hóa buồn.
Giẫm hụt bậc thang té xuống, nhân tiện đau chân một chút. Đông Á cầm chặt đi động, duy trì tín ngưỡng "Té chết cũng không thể để điện thoại ra đi", hai đầu gối nặng nề chạm đất.
Hôm nay cô mặc quần short jean, dưới đất là xi măng….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]