Editor: Hạ Y Lan
Lương Mặc Nguyên ôm Đông Á ra ngoài, lúc đi ngang qua cảnh sát cũng không có ai ngăn cản. Đông Á bối rối mơ màng. Khi gặp bất lực mọi người luôn cần một điểm tựa để dựa vào. Anh nói với mấy thầy cô trong trường, anh là bạn trai của cô. Đông Á không suy nghĩ nhiều, trong đầu quả thật không có chỗ trống để nghĩ đến những thứ này.
Trên hành lang yên tĩnh. Hoàng hôn ngày càng buông xuống, từng tia sáng đỏ chiếu trên người họ, những huyên náo ồn ào đều bỏ lại sau lưng.
Lương Mặc Nguyên vẫn không buông tay cô.
Bọn họ dán vào nhau gần như vậy, chưa có khoảnh khắc nào gần như thế, có thể nghe được hô hấp của nhau.
Không khí bây giờ rất tốt. Không ai nói gì để phá vỡ phần yên lặng này.
Đông Á thoáng tỉnh táo lại, phát hiện hô hấp của Lương Mặc Nguyên cũng có phần không ổn định, thật dồn dập, rất nóng nảy, thậm chí rất hồi hộp, nhưng anh khắc chế rất tốt, chỉ khi dựa vào gần mới có thể cảm thấy.
Cô nghĩ mình nên cách xa anh một chút, sợ mình không kiểm soát được bản thân: "Lương tiên sinh…"
"Còn bao lâu nữa?" Lương Mặc Nguyên dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
Cuối hành lang, ánh chiều đã hoàn toàn mờ nhạt. Ánh mặt trời ảm đạm miêu tả dáng người cao ngất và ngũ quan thâm thúy của người đàn ông, Đông Á ngẩng đầu, không hiểu nhìn anh.
Lương Mặc Nguyên thở dài: "Còn phải ở đây bao lâu?"
"Một năm."
Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-nguoi-toi-yeu-nhat/2289640/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.