36.
Ngày cuối cùng.
Trịnh Hòa thu dọn đồ đạc, nhìn căn phòng trống trải, cậu thấy lòng mình cũng trống rỗng lắm.
Tám năm, nơi này cất giữ tám năm thanh xuân của cậu.
Khi Trịnh Hòa đang chuyển đồ vào chiếc xe mượn được của bạn thì nhận được điện thoại của Đào Tiệp: “Anh đang ở đâu?”
Trịnh Hòa nghe giọng cô vội vã nên đáp: “Cứ nói từ từ, sao?”
“Mau lên! Cứu tôi!”
Trịnh Hòa không ngu mà hỏi ‘Có chuyện gì ?’, cậu đáp: “Được, ở đâu?”
“Tôi ở ‘Chạc cây’! Đừng mang theo ai nữa, anh đi một mình thôi! Nhanh lên!”
Trịnh Hòa bặm môi, nhanh chóng khởi động xe!
37.
‘Chạc cây’ là ảnh viện chị Phương giới thiệu cho cậu. Tuy Trịnh Hòa không biết lý do cô ấy bỗng dưng đến đó, càng không hiểu chỗ đấy có gì nguy hiểm, nhưng đã là người, điều quan trọng nhất là một chữ. Nghĩa!
Trịnh Hòa vượt đèn đỏ cả thảy bốn lần, bằng lái chắc đét đã gameover, dù biết thế nhưng cậu vẫn tiếp tục rú ga.
Tới ‘Chạc cây’, Trịnh Hòa đã chuẩn bị tâm lý đánh hoặc bị đánh.
Không ngờ… bên trong không có ai.
Hành lang u ám tĩnh lặng, trên tường treo vài khung ảnh. Có một căn phòng nằm ở góc cuối đường, giác quan thứ sáu cho cậu biết: Đào Tiệp ở đây!
Trịnh Hòa rút con dao gấp trong túi áo ra, nắm thật chặt rồi rón rén lại gần… Cậu tưởng tượng cảnh bên trong như thế này: Đào Tiệp nằm hấp hối trên sàn, bên cạnh có lẽ có vài gã đằng đằng sát khí, sau đó hai bên đánh nhau…
Cả hành lang chỉ có tiếng hít thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-ngai-kim-chu-sau-khong-luong-duoc/112936/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.