Ờ, sau vụ biển đông, tinh thần xuống 1 chút, sau đó là quên luôn đến giờ:v
31.
Lại một tuần nữa trôi qua, sắp đến ngày Trịnh Hòa bị sa thải, cậu cũng từ bỏ cái ý định khủng bố tìm người bao nuôi. Giờ nghĩ lại cậu mới thấy kỳ quái, sao mình có thể nghĩ chuyện đó là bình thường, thậm chí lên giường với Bạch tiên sinh.
Chuyện giấy tờ đã xong xuôi, giờ Trịnh Hòa chỉ cần tự mình cuốn gói là xong. Công việc mới đã tìm được, chị Phương giới thiệu cho cậu – nhân viên trang điểm cho một ảnh viện khá cao cấp. Trịnh Hòa có bằng trang điểm, sau này nhờ vào nghề diễn nên học thêm được một số bí quyết.
Cậu rảnh rỗi nằm ườn trên ghế chơi game, còn 3 ngày nữa là sự nghiệp diễn viên của cậu sẽ chấm dứt.
Mấy hôm nay cậu không đi bar, tâm trạng rối bời. Mỗi khi đầu óc rảnh rỗi nhớ tới Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa lại thấy lòng mình lạnh lẽo. Cậu mặc quần áo, lần đầu tiên cho phép mình tan tầm lúc 2h chiều.
Rảo bước trên đường, Trịnh Hòa nhìn những tấm poster của các ngôi sao treo ở các ngã tư, khẽ thở dài. Năm đó cậu đã từng ôm mộng, từng tự nhủ: một ngày nào đó, ảnh của mình cũng sẽ được treo ở đây!
Tám năm sau, cậu dụi điếu thuốc bên miệng, thì thào: “Chỉ là mơ hão thôi, tỉnh lại đi.”
32.
Trịnh Hòa xách túi to túi nhỏ ra khỏi siêu thị, chợt thấy trước mặt là Bạch tiên sinh đang đứng nói chuyện với mấy ông giày da bóng loáng. Nhìn cái biển BEACHER sáng lòe lòe phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-ngai-kim-chu-sau-khong-luong-duoc/112935/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.