- Sao bố cậu lại ra tay được như vậy chứ, muốn trách phạt cũng không nên làm ra những việc như thế. Đúng là không có lương tâm.
Vũ Phương lên tiếng than phiền, thẳng thắn chê trách bố của anh mà không chút e ngại. Nhưng Duy Minh lại cảm thấy ấm áp vô cùng, ít nhất vẫn có cô lên tiếng bất bình thay anh.
Suốt bao nhiêu năm sống trong ngôi nhà đó, cả mẹ và chị hai đều không có ai dám làm phật ý bố anh, muốn bênh vực anh cũng chẳng đáng là bao. Họ chỉ có thể khuyên chứ không thể ngăn, Duy Minh lại không muốn mẹ và chị gái vì anh mà lại bị bố mắng. Thể nên, dù có xảy ra việc gì anh cũng âm thẩm chịu đựng, lâu dần lại thành thói quen khó bỏ.
Mà nay, Vũ Phương bước vào cuộc đời anh, mang đến những tháng ngày tươi đẹp làm cho trái tim anh bắt đầu rộn ràng. Từng hơi ẩm nhẹ nhàng len lỏi vào tim anh, từng ngày từng chút một.
Duy Minh lặng lẽ ngắm nhìn người con gái trước mắt. Sự dịu dàng, đằm thắm và mạnh mẽ, kiên cường Vũ Phương đều có đủ. Dù thẳng thắn, cương trực nhưng cô cũng là người tình cảm, tựa như đóa hoa thược dược đỏ vậy. Nó mang trong mình dáng vẻ như ánh dương rực sáng nhưng từng cánh hoa lại mềm mại, lả lướt.
Cậu đừng mặt nhăn mày nhó nữa, vết thương cũng đâu nghiêm trọng.Vậy thế nào mới nghiêm trọng đây? Mà lạ thật nha, dù rằng thường ngày bố cậu nghiêm khắc cũng sẽ không hành xử như vậy.Biết tại sao không?Him?Duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-em-mua-ha/3625687/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.