Giữa công viên rộng lớn đông người qua lại, có một cậu nhóc đang ngồi trên chiếc ghế đá với vẻ mặt đau buồn.
Cậu nhóc đó cứ cúi đầu, thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau vội đi giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Duy Minh ngồi đây cũng đã gần một tiếng nhưng chẳng hiểu sao mãi không thể bình tĩnh lại được. Nỗi ấm ức trong lòng anh cứ ngày một trào dâng và lấn át đi mọi thứ. Anh cảm thấy sợ hãi trong chính ngôi nhà của mình.
Duy Minh cảm thấy rối bời với mọi thứ, anh không hiểu được bản thân đã làm gì sai mà phải chịu đựng mọi thứ một cách bất lực thế này.
- Duy Minh!
Bồng nhiên có tiếng gọi của một cô gái vang lên, Duy Minh khẽ ngước nhìn. Hóa ra là Vũ Phương!
- Không phải chiều nay cậu tham gia sinh hoạt cậu lạc bộ sao?Sao bây giờ lại ở đây?
Vũ Phương thở dài, lại ngồi xuống ngay bên cạnh anh. Đôi mắt lướt nhìn anh một lượt, không khó để cô nhận ra một bên má của anh đã sưng đỏ lên. Tâm trạng của cô lại trùng xuống thêm một nhịp. Vũ Phương lặng lẽ mở balo lấy ra một túi khăn giấy ướt. Cô rút ra một tờ rồi nhẹ nhàng lau bên má cho anh. (3)
Bỗng nhiên Duy Minh lại nổi đóa, anh dứt khoát gạt tay cô ra. Vũ Phương hoàn toàn bất ngờ trước hành động của anh. (1)
Cậu làm gì thế? Còn muốn trút giận lên mình?Mặc kệ mình, cậu về đi. Mình không cần ai hết.Cậu đừng có trẻ con như vậy. Mình với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-em-mua-ha/3625686/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.