- Được rồi mà, em ăn không nổi nữa đâu. - Vũ Phương lên tiếng than vãn. 
Chuyện là suốt mấy ngày hồm nay, Duy Minh cứ bắt ép cô ăn gan heo để bồi bổ máu. Đâu chỉ có thế, anh còn cho cô uống các loại vitamin đến mức cô phải trốn. Vũ Phương đang rất hoài nghi, không biết Duy Minh có thật sự là bác sĩ hay không. Chứ có bác sĩ nào lại cho bệnh nhân ăn rồi uống một số lượng lớn các món và thực phẩm chức năng bồi bổ như vậy. 
Mới có mấy miếng mà ăn không nổi. Sao lúc em nốc rượu thì lại có thể nốc nhiều đến vậy. •Nè nha, em thấy anh hơi quá rồi đấy.Em thấy quá thôi, anh không thấy quá.Duy Minh nói xong lại gắp thêm vào chén của cô vài miếng rau. Vũ Phương nhìn chén cơm đầy ắp thức ăn như thế liền méo mặt. Nuốt hết đống này chắc cô nắm thở thôi cũng mệt chứ vận động gì nổi nữa. Duy Minh là nuôi heo chứ nuôi vợ gì mà kiểu này. 
- Anh không ép em đi khám nữa nhưng chuyện ăn uống, thuốc men hằng ngày em phải nghe anh. Đây là thỏa hiệp cuối cùng. 
Vũ Phương nhăn mặt, trong lòng lại đang thầm rủa anh không thôi. Cái tên đầu đất này không biết tại sao lại trở nên cứng rắn và kiên quyết như vậy. Rõ ràng trước kia đều là Vũ Phương cô ở kèo trên kia mà. Sao bây giờ thời thể lại thay đổi rồi? @ 
Mấy hôm trước anh về nhà gặp bố anh, không lẽ mới đó đã bị lây cái tính gia trưởng độc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-em-mua-ha/3625678/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.