Thật may, bây giờ trông anh đã có sức sống hơn một năm trước rất nhiều. Anh hay cười, lại biết nói đùa, thậm chí là tạo nghiệp với bạn bè xung quanh. Vũ Phương rất vui trong lòng, cảm giác như cô vừa tạo nên chiến công oanh liệt.
Giận mình à? Mình lỡ tay thôi mà.Không rảnh mà giận cậu.
Mặt này mà nói không giận, ba xạo vừa thôi.Kệ mình.Được được, kệ cậu. Mà mình sang đường mua ít đồ, cậu ăn nhanh đi, lúc nào cũng ăn như rùa bò.Vũ Phương lên tiếng than phiền, tiện chân đá anh một cái "tình cảm" rồi mới chịu rời đi. @
Một lúc sau, Vũ Phương quay lại cũng là lúc Duy Minh vừa ăn xong. Thấy cô cứ nhìn mình không rời, anh mới khó hiều mà hỏi: - Mặt mình còn dính cơm à mà cậu nhìn mãi thế?
Nhìn đang nghĩ với cái gương mặt vừa ngáo vừa ngu này của cậu thì lúc bị bổ đánh đòn rồi khóc không biết sẽ trồng buồn cười đến thế nào. INày, bạn bè gì mà đều thế. Hết chuyện đùa rồi à?Ai thèm đùa cậu. Nè, vô trong trả tiền rồi mua cho mình chai sữa bắp, mình thấy có bán đó. Lẹ rồi về học bài, mai kiểm tra.Mình giống người ở của cậu quá ha.Ai kêu ai đó bị bố cắt lương phải nương nhờ vào mình mà sống làm chi. Ráng chịu đi.Duy Minh lườm cô một phát, nhận lấy tờ tiền trong tay cô rồi đi vào trong thanh toán. Vũ Phương nhìn theo một lúc, thấy anh đã đi sâu vào trong, cô liền vội mở balo mình ra, lấy gói đồ vừa mua để sang balo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-em-mua-ha/3625677/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.