Duy Minh đang làm cơm trong bếp chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Anh vội bước ra xem, hơi bất ngờ vì đó là cô. Sự lo lắng trong anh bỗng vơi đi hết, trong vô thức lại nở một nụ cười nhẹ nhàng. Vũ Phương nhìn anh như vậy liền cảm thấy khó hiểu, cô bước đến vỗ lên trán anh một cái.
- Bị gì vậy hả?
- Em về rồi, anh vui.
Vũ Phương lườm anh, không thèm đáp lại mà nhanh đi vào trong. Vừa mới mắng cô hồi trưa đây mà bây giờ lại tỏ ra thân thiện, hòa nhã. Đúng là không hiểu nổi.
Vỉ sợ cô giận nên Duy Minh cứ lẽo đẽo theo cô bắt chuyện đến mức cô cảm thấy phiền. Vũ Phương không ngờ người trầm tính như anh lại biến thành một người mồm mép lanh lẹ như bây giờ. Kỹ năng dỗ ngọt năn nỉ người khác xem ra đã tăng lên rất nhiều bậc. Cô được anh pha trò chọc cười, vui đến mức quên đi sự giận dỗi trong lòng vì trận gây hồi trưa.
- Em tưởng anh còn muốn mắng em nữa cơ đấy.
- Thì... thì cũng là... anh lo cho em thôi. – Anh ngập ngừng.
Vũ Phương không trách anh mà chỉ hơi bất ngờ. Đúng là một người mà bình thường luôn trầm tĩnh, nhẹ nhàng đến khi nổi giận lại có phần đáng sợ hơn rất nhiều lần. Coi như là cô đã lãnh giáo được một ít.
Nấu cơm xong, Duy Minh cẩn thận dọn ra. Cô ngồi một bên thầm đánh giá, xem ra quãng thời gian không có cô ở đây anh cũng đã thay đổi rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-em-mua-ha/3625674/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.