Hôm đó em đã nói gì với Vũ Phương?
Khả Anh nghe được liền khẽ cười một cái với vẻ mặt khinh bỉ, cô ta tiếp lời: - Chị ta cũng giỏi mách lẻo thật đấy! Chắc lại giả vờ đáng thương nên mới khiến anh đến tìm em thế này.
- Em nói ra như thể em là nạn nhân đấy Khả Anh. Nói đến mách lẻo thì còn ai qua được em nữa mà em lại châm chọc người khác? Chẳng phải em cũng đã đi khóc lóc với bố mẹ mình để cô chú qua làm khó bố mẹ tôi hay sao?
- Chẳng phải là do anh phụ tình tôi hay sao? Lúc trước anh hứa sẽ lấy tôi kia mà. Ông nội anh còn hứa hôn cho hai bên gia đình. Anh nói bỏ là có thể bỏ được hay sao?
Duy Minh nghe lời chất vấn ấy không những không e sợ ngược lại còn tỏ ra chán ghét. Gì mà lời hứa, hôn ước, anh không quan tâm, mà thật ra thì chỉ có kẻ ngốc mới đi tin vào lời hứa của một đứa trẻ 10 tuổi khi ấy.
- Em nói sao cũng được, em hận, em ghét tôi cũng được, tôi không yêu em là không yêu. Ông tôi nói sẽ kết duyên cùng gia đình em chứ không nói tôi sẽ kết duyên với em. Bất quá thì, họ Trần này tôi không mang nữa là được.
- Anh... Anh vì chị ta mà đến lời này cũng có thể nói ra? Anh điên rồi.
- Đúng, tôi điên rồi. Tôi phát điên là vì các người. Em còn tiếp tục quấy rầy tôi và Vũ Phương, thì chuyện gì, tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-em-mua-ha/3625673/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.