Bệnh viện nhân dân số 2 thành phố B
"Ổn rồi đấy cháu. Bây giờ về nhà chỉ cần lưu ý tránh không đi lại và tiếp xúc với nước khoảng hai tuần thì vết thương sẽ mau lành thôi." Bác sĩ ngồi sơ cứu rồi băng bó lại vết thương cho tôi. Rồi cẩn thận dặn dò tỉ mỉ từng chút một.
"Nghe chưa hả con bé kia. Đúng là chẳng làm nên tích sự gì cả." Gia Kiệt đứng làu bàu trách móc.
"Không cần phải lo. Có mình ở chung với Vương Nghi, chắc chắn bệnh nhân sẽ được chăm sóc tốt nhất có thể." Kha Kì vỗ ngực ra vẻ.
"Hay là Vương Nghi chăm sóc lại câu đây?" Thư Hân nói, tính tình Kha Kì cả đám ai cũng biết cả, vừa hậu đậu lại vừa chậm chạp.
Cả đám đang thảo luận xem việc mấy tuần tới Kha Kì sẽ chăm sóc tôi ra sao. Tôi vì lòng hơi bồn chồn, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi bác sĩ:
"Cháu hỏi một tí được không ạ. Một chút cháu có thể đi lại bình thường chứ ạ. Cháu thấy không còn đau nữa đâu." Tôi khẳng định bằng cả danh dự của tôi, à thì có đau một chút, nhưng không sao.
Bác sĩ nhếch môi cười một tiếng rồi bảo:
"Này cô bé, cháu có ham học thì cứ để lành lặn rồi học cũng chẳng muộn đâu. Cứ việc xin nghỉ phép vài hôm ở nhà tịnh dưỡng đã. Phải tránh đi lại hết mức có thể."
"Vương Nghi à, cậu đúng là thần tượng của mình. Chắc cậu lại muốn đến thư viện trường tự học nữa hả? Chân bị thế thì nghỉ vài hôm không sao đâu." Khang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-anh-mot-ti-ngot-ngao/1677050/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.