Tôi vừa hỏi, vừa trơ mắt ra nhìn nam nhân ngay trước mặt. Quả đúng là cảm giác quen thuộc như từng gặp ở đâu rồi, nhưng dù cố nhớ ra thì tôi cũng chẳng thể nhớ được. Tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào cậu, như thể lâu ngày mới có thể gặp được mỹ nam quá mức đẹp trai như này.
" Gặp nhau rồi sao? Hình như chưa thì phải." Cậu đáp lại, nhưng phần dịu dàng trong giọng nói có phần mất đi đáng kể, có vẻ với giọng điệu đang rất vội. Cậu nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
" À, chắc là do quen mắt thôi. Xin lỗi vì hơi vội mà tôi gây cho cậu phiền phức. Cậu có việc gấp thì cứ đi đi, tôi có bạn gần đây nên không sao đâu." Tôi nói để tránh làm phiền người ta, thật ra cũng đúng. Chắc là do tôi quen mắt thôi. Với lại cả tên Nghiên Minh tôi cũng chưa nghe qua bao giờ.
" Cậu chắc là không sao chứ?" Cậu dò hỏi lại.
" Không sao, cậu cứ đi làm việc của cậu đi. Tôi tự xử lý được."
" Vậy tôi đi trước. Lần này thật xin lỗi cậu." Cậu nói rồi tạm biệt rời đi. Bóng lưng dần xa, rồi biến mất giữa dòng người đông đúc đó.
Tôi cố gắng đi lại chổ đám Kha Kì đang đứng đợi tìm xem nam thần rốt cuộc đang ở đâu. Dáng đi cứ khập khiễng, thật sự trông rất khó coi. Tôi chỉ đi được một quãng thì bị Khang Nguyên bắt gặp trong lúc đang đi mua kẹo bông cho cả bọn. Thế là, tôi được nó cõng đi vì xót thương cho cái chân đầy máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-anh-mot-ti-ngot-ngao/1677049/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.