Chúng tôi đang ở tại cửa hàng cháo quẩy. Đây là nơi bọn tôi đều thích ăn, cứ hễ mỗi bữa sáng đi học đều cùng nhau ghé qua đây vừa ăn vừa nói chuyện. Bởi, cháo ở đây rất ngon, cái vị không lẫn vào đâu được. Và bà chủ ở đây lại rất dễ thương nữa. Nên cứ muốn rời, tâm trí lại không cho phép. Vẫn như mọi khi, chúng tôi gọi mỗi đứa một phần. Tô cháo quẩy thơm phức, nóng hổi. Phải nói là rất rất ngon.
Vừa ăn, Gia Kiệt vừa nói:
- Cha Khang Nguyên này đúng là có âm mưu mà, sợ phải trở thành đứa sách đồ cho chúng bà, lại giả cớ ở nhà để đổ hết sang cho tôi. Tức quá cơ chứ. Thù này nhất định phải trả
- Ừ, cũng phải. Hôm nay ông là người xách đồ đó. Mà nói thật, không có Khang Nguyên cũng buồn ha. - Kha Kì nói tiếp lời.
- Đúng đúng, vắng thật. Nếu có ổng ở đây, lại có một chuyên mục vẫn đáp nam thần của bà trông sẽ ra sao liền đó. - Thư Hân nói
- Ừm, cũng phải. Nên là thôi, không có cũng tốt, đỡ phải nói nhiều haha.
- Ai bảo cơ chứ? Không có Khang Nguyên hỏi thì có tụi tui. Khai mau, anh bạn đó trông thế nào? Sống ở đâu? Đang học ngành gì? Bao nhiêu tuổi?.....
- Mệt quá, mệt quá đi. Vương Nghi biết hết đó. Tụi cậu cứ qua mà hỏi. Mình lười trả lời quá. Mình phải giữ giọng để lát sẽ nói chuyện với nam thần của mình.
- Hứ, đúng là có sắc quên bạn mà. Nhớ mặt cậu đó - Thư Hân biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-anh-mot-ti-ngot-ngao/1677046/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.