— “Điệt Điệt, đâu có cô gái nào giống như em vậy?”
Nghe giọng điệu có chút phàn nàn của anh, Tạ Điệt chớp chớp mắt không hiểu.
Cô cảm thấy cô là một cô gái rất chu đáo và lãng mạn nha, vào ngày đầu tiên quay lại với nhau cô liền tặng anh một bó hoa, anh còn điều gì không hài lòng nữa?
Chẳng lẽ đưa thiếu?
Tạ Điệt đã suy nghĩ cẩn thận rồi, trước kia lúc cô và Giang Trạch Dư ở bên nhau 3 năm, với bản tính của mình cô luôn nghĩ rằng tương lai còn dài, vẫn luôn sửa hoài không xong tật xấu kiêu ngạo, lúc nào đối xử với anh cũng vênh mặt, hất hàm sai khiến, keo kiệt trong việc thể hiện tình yêu. Phương thức ở bên nhau và địa vị của 2 người giống như làm nghiêng cán cân, Tạ Điệt nhìn ra Giang Trạch Dư thích mình như thế nào, ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo, diễu võ dương oai, trước nay chưa từng hạ mình mà đối xử tốt với anh.
Tầm mắt cô xuyên qua sườn mặt thanh tuấn của người đàn ông, dừng ở ngoài trời đầy băng tuyết phía ngoài cửa sổ. Dự báo thời tiết ở Yellowknife luôn không chính xác, đôi khi công ty du lịch địa phương thề thốt rằng đêm đó sẽ có bão tuyết và không thể nhìn thấy cực quang, nhưng trời còn chưa tối thì cực quang kia đã treo lơ lửng trên bầu trời; có đôi khi bọn họ lại vỗ ngực bảo đảm rằng ngày có cực quang đẹp nhất là khi nó ẩn sau những tầng mây thật dày.
Khoa học tiên tiến ngày nay còn chưa thể giải thích được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gon-gio-dem/1811887/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.