Chương trước
Chương sau
Căn phòng tắm ngập trong sương mù, chiếc bồn tắm bằng sứ hình tròn có đường kính hai mét, bên cạnh được khảm một vòng đá cuội thô, có hình dạng và màu sắc khác nhau.
Tạ Điệt nhắm mắt lại và nằm xuống, hương thơm bạch dương và tuyết tùng của Cire Trudon thoang thoảng khắp phòng khiến người ta có cảm giác như đang ở trong suối nước nóng tự nhiên của một khu rừng rộng lớn.
Đầu tóc bù xù lúc còn trên máy bay dần chìm xuống.
Cô bắt đầu nghĩ về những điều mà cô đang mắc kẹt trong đầu và không muốn nghĩ đến.
Từ lúc xem xong đoạn Video trong văn phòng của Kỷ Du Chi, cuối cùng cô cũng nhận ra rằng sự lựa chọn của mình vào năm đó có lẽ gây ra cho anh nhiều thương tổn hơn là tự do và giàu có mà cô đã từng tin tưởng. Cũng chính lúc ấy, cô không còn muốn đẩy anh ra nữa, mà muốn cố gắng cùng anh ở bên nhau.
Nhưng như vậy, nhất định sẽ có nguy hiểm thật lớn.
Chuyện này liên quan đến Tạ gia, Chu gia, còn có cô và Giang Trạch Dư, một khi bị Chu gia phát hiện manh mối năm đó, nếu sự việc bại lộ, cả ba người họ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Cũng may bắt đầu từ 5 năm trước, Tạ Xuyên đã từ từ chuyển dời sản nghiệp của Tạ gia ra nước ngoài. Ông xuất thân từ ngành dịch vụ ăn uống, đồ ăn Trung Quốc rất được ưa chuộng ở thị trường nước ngoài, trải qua nhiều năm phát triển, ngành công nghiệp trong nước cũng dần dần đông lên, ngược lại thị trường nước ngoài đang là một mảnh đất tiềm năng, cho nên lúc này dù có chịu đả kích cũng không phải tai hoạ ngập đầu.
Nguy hiểm lớn nhất vẫn là Giang Trạch Dư.
Mặc dù hiện tại, Trạch Ưu là công ty dẫn đầu trong ngành Internet của Trung Quốc, nhưng đây là một công ty chỉ mới thành lập được 4 hoặc 5 năm và chưa hoàn toàn đứng vững gót chân trong thế giới tư bản này. Gia tộc Chu là một gia tộc thương nghiệp lâu đời ở Trung Quốc, dù là các mối quan hệ, tài nguyên hay sức mạnh kinh tế đều cao hơn Trạch Ưu mấy bậc.
Vì vậy dù thật sự muốn cùng anh ngả bài, cũng phải tiến hành một cách thận trọng.
Trong làn nước nóng, Tạ Điệt chậm rãi ngụp đầu xuống, suy nghĩ về đoạn thời gian mất hồn mất vía năm đó.
Năm 4 đại học, không biết chuyện Giang Trạch Dư từng có tiền án bị ai khơi ra.
Khắp nơi suy đoán, tin đồn bay đầy trời. Vài ngày sau, giáo viên và học sinh của trường bắt đầu xa lánh, đả kích anh, không ngừng có những lời đồn thổi và vu khống. Chỉ trong một tháng, nhà trường đã nhận được hàng loạt thư nặc danh và sự bất mãn của phụ huynh. Dưới áp lực đó, Văn phòng Học vụ đã tổ chức ba cuộc họp, cuối cùng quyết định không đuổi học anh, nhưng hủy bỏ tư cách nghiên cứu sau đại học.
**Mình search thì thấy nghiên cứu sau đại học nghĩa là tuyển thẳng lên thạc sĩ tiến sĩ. Không biết có đúng hay không nếu bạn nào biết thì góp ý mình nhé.
Trong khoảng thời gian đó, cả hai đều rất gian nan, Giang Trạch Dư dù âm thầm chịu đựng sự phỉ báng và áp lực từ bên ngoài, cũng chưa từng ở trước mặt cô biểu lộ một tia yếu ớt nào
mà bắt đầu lao vào học như điên. Anh không chỉ hoàn thành luận văn tốt nghiệp để lấy bằng kép về tài chính và tự động hóa, anh còn tham gia một cuộc thi lập trình dành cho sinh viên đại học để cải thiện sơ yếu lý lịch của mình, anh bắt đầu thực hiện nhiều nghiên cứu thị trường và nộp hồ sơ xin việc.
Cả hai ngầm hiểu rõ nên không bao giờ đề cập đến vấn đề này trước mặt nhau, chỉ khi không có chuyện gì xảy ra.
Cho đến ngày hôm đó.
Ngày hôm đó, Tạ Điệt biết từ Kỷ Du Chi rằng tất cả hồ sơ mà Giang Trạch Dư đã nộp ra ngoài đều bị huỷ bỏ trong quá trình đánh giá sơ bộ. Cô sợ anh trong lòng không dễ chịu nên cố tình bảo anh cùng cô đi ăn uống cho thoải mái.
Hai người đi đến một quán ăn Giang Tô-Chiết Giang gần trường, đang yên tĩnh ăn món măng hầm thịt yêu thích của anh, lại nghe thấy tiếng chế nhạo từ bàn bên cạnh.
“Khoa Tự Động Hoá thiếu gì người tốt, lại đi làm bạn gái hắn ta? Biết hắn từng ngồi tù còn cùng hắn ở bên nhau, đúng là người phân theo nhóm, cá mè một lứa thôi”.
“Đúng vậy, nghe nói nhà bạn gái hắn rất giàu, lúc mới vào trường gia đình còn tặng cho trường hai tòa nhà, không chừng ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, làm nhiều việc ác, nhưng xuất thân quá mạnh không ai dám đụng tới thôi.”
“Còn nữa, nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của cô ta, sau lưng hẳn là đã làm không ít chuyện xấu, nói không chừng bằng đại học trường S này cũng từ việc tặng toà nhà mà ra.”
Sau khi nghe được những lời này, người thanh niên chưa hề bị dao động khi phải chịu những đòn nặng nề như bị xúc phạm, bị từ chối hồ sơ, bị huỷ bỏ tư cách nghiên cứu sau đại học, ngay lúc này bỗng nhiên đã bị đánh bại.
Anh đột ngột đứng dậy, lật bàn “rầm” một cái, nắm chặt tay, gân xanh trên trán lộ ra, vẻ mặt hung tợn như vừa bước ra từ địa ngục: “Mẹ kiếp tôi đã từng ngồi tù đấy, nếu để tôi nghe thấy loại lời nói này nữa, tôi không ngại ngồi thêm một lần”.
Những người ngồi trong bàn đó đều tỏ ra kinh hãi và chán ghét, để lại tiền cơm rồi vội vã bỏ đi, nhưng chàng trai đang phẫn nộ kia lại đứng đó một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì.
Chỉ có đôi mắt dần dần ửng đỏ.
Đêm đó, Giang Trạch Dư tiễn Tạ Điệt đến phía dưới căn hộ như thường lệ, nhưng khi chia tay, anh đột ngột yêu cầu xa cô một thời gian.
Tạ Điệt nhớ rõ đêm lạnh lẽo đó, thiếu niên nội tâm cực kỳ mâu thuẫn lúc này mới run rẩy thu tay đang ôm cô lại, trầm mặc hồi lâu.
Vài phút sau, anh cúi đầu, giọng nói bần thần, dù không đành lòng nhưng anh vẫn phải nói: “Điệt Điệt, chúng ta…..Chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian. Trước khi tốt nghiệp … Trước khi tốt nghiệp chúng ta cũng đừng gặp lại. Sau khi khoảng thời gian này trôi qua, anh sẽ đến tìm em”.
Anh nói đến đây thì đứt quãng, thực sự khó khăn, sau khi nói xong lại nhắm mắt lại, không dám nhìn cô: “Chờ đến lúc anh đến tìm em, em có thể tin tưởng anh lại một lần không, sau này anh sẽ không để người ta làm tổn thương em nữa”.
Tạ Điệt nghe xong liền run cả người, làm sao cô có thể đồng ý chứ?
Cô nghiến răng nghiến lợi giáng cho anh một cái tát: “Giang Trạch Dư, trong đầu anh đang nghĩ gì vậy? Anh nghĩ anh là ai hả, người quyết định ở bên nhau là em, người nói chia tay cũng phải là em. Hơn nữa, không phải chỉ là mấy câu nói của những kẻ ngốc thôi sao? Những lời nói xấu xa mà em đã nghe từ khi còn nhỏ nặng nề hơn gấp ngàn lần, anh cho rằng em sẽ để ý sao?”
Khi cô còn nhỏ, người vợ hiện tại của Tạ Xuyên là Chu Uyển Linh đã ở sau lưng gọi cô là sao Tang Môn và nguyền rủa cô chết không tử tế.
Người thân và bạn bè ngầm gọi cô là con hoang, có lẽ còn không phải là máu mủ của Tạ Xuyên.
Ngay cả Tạ Xuyên, sau cái chết của Tạ Thu Ý, nhiều lần mắng cô là ngoan cố cứng đầu, tính xấu không đổi.
Còn cái gì khó nghe mà cô chưa từng nghe qua.
Dưới ánh đèn đường màu vàng của tiểu khu, Tạ Điệt gần như rơi nước mắt giận dữ mà hét vào mặt anh: ” Em lớn như vậy còn cái gì phải sợ? Em chỉ muốn cùng anh ở bên nhau. Tại sao? Anh là đồ khốn kiếp”.
Màn đêm đen kịt nặng nề, chàng trai có tâm tình phức tạp lại không nói được lời nào, chỉ biết tiến lên một bước, đôi mắt đỏ bừng mà hôn cô gái mình yêu một cách mãnh liệt.
Sau này Giang Trạch Dư vẫn luôn nhớ tới đêm đó, cái đêm mà anh rõ ràng cảm nhận được cô yêu anh.
Nhưng anh lại không có cách nào phán đoán liệu cảm giác đó có phải là ảo giác của mình hay không.
Trong giai đoạn khó khăn nhất, Tạ Điệt từng nói chắc nịch và thề rằng sẽ cùng anh chung bước. Nhưng vài tháng sau, rõ ràng những ngày tháng khó khăn nhất sắp trôi qua, nhưng cô lại đề nghị chia tay, còn có tư thái cao ngạo, hất cằm chất vấn anh: “Giang Trạch Dư, anh vừa nghèo lại còn từng ngồi tù, dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tôi sẽ ở bên anh suốt đời?”
Nói muốn cùng anh ở bên nhau là cô, hỏi anh dựa vào cái j mà nghĩ rằng sẽ ở bên anh suốt đời, cũng là cô.
Nó giống như một cuốn tiểu thuyết châm biếm vô cùng phi lý.
Có lẽ vì thế, anh mới không cam lòng mà nhiều lần giữ lại, mới có thể giống như điên mà đuổi tới nước Mỹ, mới có thể đau buồn trong lòng nhiều năm như vậy.
———
Sau ngày hôm đó, Giang Trạch Dư lần đầu tiên nói về chuyện của anh, những chuyện ở quá khứ mà anh đã giữ im lặng trong suốt ba năm qua.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn nghĩ ngay cả toà án cũng phán quyết anh có tội, cho dù anh có nói ra thì có ai tin được anh? Nhưng vào đêm đó, khi người con gái anh yêu nguyện cùng anh vượt qua những năm tháng khó khăn, anh bỗng muốn kể cho cô nghe mọi chuyện.
Anh vội vàng muốn cho cô biết, cô không hề tin sai người.
Vì vậy, Giang Trạch Dư đã kể cho Tạ Điệt tất cả những chuyện về năm đó, chính xác là kể những gì anh biết.
Trong câu chuyện năm xưa mà anh biết, không tồn tại Chu gia, mà chỉ có một thai phụ tên là Trương Thu Hồng.
Giang Trạch Dư bị bắt giam vì tội cố ý gây thương tích.
Vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học, lúc điểm thi đại học được công bố, anh đã trở thành thủ khoa Khoa Học Tự Nhiên ở Bắc Kinh. Tháng 7, anh nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học T.
Ngôi trường mà Giang Trạch Dư theo học là một trường trung học không nổi danh ở phía đông, thực sự là chưa từng có tiền lệ thủ khoa Khoa Học Tự Nhiên. Vì vậy trường học đối với chuyện này rất coi trọng, làm rất nhiều tuyên truyền, còn mời anh về lại trường cũ làm chiêu sinh diễn thuyết.
Đó là một ngày nóng nhất ở Bắc Kinh vào giữa tháng Bảy.
Khoảng hai giờ chiều, Giang Trạch Dư phát biểu xong thì từ trường học đi về nhà, dưới nhiệt độ 37 độ, đường phố rất vắng người.
Trên đường từ trường về nhà phải đi qua một khu dân cư cũ, lúc anh đạp xe ngang qua tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ mang thai vừa đi chợ về, trên người mồ hôi nhễ nhại, ngã sõng soài trước cửa tiểu khu, trông rất đáng thương.
Nền đất bê tông nóng rát, thai phụ ngã lăn ra đất nằm rên la đau đớn. Do thân hình cồng kềnh nên dù cô ấy đã cố gắng đứng dậy vài lần nhưng vẫn ngã xuống đất liên tục.
Trước cửa tiểu khu không có một bóng người, trong không khí nóng bức quay cuồng, chỉ còn lại tiếng ve sầu mùa hè.
Mặc dù nói Giang Trạch Dư từ trước đến nay luôn sống quạnh quẽ và lãnh đạm, nhưng năm đó ở tuổi mười tám, anh vẫn ôm một thiện chí lớn đối với xã hội này, hơn nữa, mẹ ruột của anh đã qua đời khi sinh anh ra vì tình trạng khó sinh.
Điều này khiến anh có một lòng trắc ẩn mạnh mẽ đối với tất cả phụ nữ mang thai.
Vì vậy, khi nghe thấy tiếng kêu cứu của một thai phụ, anh gần như không chút do dự dừng xe lại, vội vàng tiến lên vài bước để đỡ cô ấy.
Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, Giang Trạch Dư biết được thai phụ sống trong một con hẻm cách đây không xa. Cô ấy nói rằng mình đã bị trật chân, cầu xin anh dìu cô về nhà, cô cũng cam đoan nhà cô cách đây không quá 10 phút và sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của anh.
Giang Trạch Dư không chút do dự, gật gật đầu, khoá xe đạp lại và đỡ cô đi về phía con hẻm nhỏ.
Hai bên hẻm đều là khu dân cư kiểu cũ từ những năm 70, 80, cực kì hẻo lánh, so với Bắc Kinh đông đúc thì ở đây khá vắng lặng – ngay cả bãi đậu xe hai bên cũng chỉ lưa thưa vài chiếc ô tô.
Dĩ nhiên cũng không có Camera theo dõi.
Anh làm theo hướng dẫn của người phụ nữ mang thai, đỡ cô ấy đi về hướng Bắc trên con đường đá không bằng phẳng. Vừa lúc đó, thai phụ đã vô tình vấp phải một hòn đá nhô cao. Chiếc túi chứa đầy đồ ăn trong tay bị rơi ra, trong đó có một túi nhỏ “huyết lợn” đã rã đông một nửa bị rơi xuống đất.
Cũng dính đầy ống quần của Giang Trạch Dư.
Thai phụ lập tức hốt hoảng xin lỗi và đề nghị giúp anh giặt quần. Giang Trạch Dư nghĩ anh cũng sẽ về nhà, vì vậy anh từ chối lòng tốt của cô ấy và chỉ đưa cô đến cửa.
Mười lăm phút sau, anh trở lại chỗ cũ và đạp xe trở về nhà, như thể đó là một chuyện tầm thường trong một ngày bình thường – Nhưng anh không ngờ rằng một cái bẫy nhằm vào anh đang từng bước siết chặt.
Một tuần sau, Giang Trạch Dư đang ở siêu thị gần nhà thì bị vây bắt, cảnh sát bắt người đồng thời cũng đưa ra lệnh của toà án.
Lệnh bắt giữ nêu rõ rằng một tuần trước, cô Trương Thu Hồng đã đệ đơn kiện anh, cáo buộc anh đã gây thương tích vô nhân đạo cho cô ấy trong một con hẻm không có máy giám sát, khiến cô ta sẩy thai.
Trương Thu Hồng là người phụ nữ mang thai trong con hẻm ngày hôm đó.
Sau khi Trương Thu Hồng trình báo vụ việc, cảnh sát đã tiến hành giai đoạn thu thập bằng chứng và trinh sát kéo dài một tuần dựa trên bảng lời khai của cô ta. Chứng cứ ban đầu cho thấy, chuyện này không phải nguỵ tạo, vì vậy cảnh sát đã phê chuẩn vụ án và ngay lập tức nộp đơn xin lệnh bắt giữ lên tòa án địa phương.
Giang Trạch Dư khi đó cũng không biết mình đã làm chuyện gì, chỉ nghĩ cảnh sát bắt nhầm người, nhưng sau khi đọc lệnh bắt, anh hiểu ngay được tường tận của sự việc, còn cảm thấy kinh hãi.
Anh nhớ cách đây một tuần, sau khi anh dìu người phụ nữ mang thai đó đến cửa nhà, cô ta vẫn có vẻ mặt hiền lành, ân cần nói chuyện gia đình, hỏi thăm anh học trường nào, còn nói rằng vài ngày nữa cô ta muốn đến trường để cảm ơn anh.
Nhưng chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, người phụ nữ nhìn phúc hậu và vô hại đó hoàn toàn thay đổi bộ mặt, thậm chí còn cắn trả ngược lại anh một cái.
Sau khi Giang Trạch Dư bị bắt, trải qua giai đoạn phẫn nộ, thất vọng và hoảng sợ, cuối cùng anh cũng bình tĩnh trở lại, trong lời khai bị cáo anh đã giải thích những gì xảy ra ngày hôm đó một cách có trật tự để tự bào chữa cho bản thân, đồng thời làm đơn xin trợ giúp tư pháp.
Nhưng điều anh không nghĩ tới chính là, ác mộng lúc này mới bắt đầu.
Một số chứng cứ phạm tội gần như là “thực chuỷ” khiến anh trở tay không kịp – Giấy chứng nhận sinh non của người phụ nữ mang thai do bệnh viện cấp, giấy chứng nhận thương tật do bị hành hung, và một phần hồ sơ theo dõi cực kỳ bất lợi cho anh.
**Thực chuỷ): là 1 thuật ngữ mạng phổ biến, có nghĩa là có những hình ảnh và bằng chứng kết luận về sự thật, hình ảnh, video, bản ghi âm, không phải bịa đặt.
Trước cửa tiểu khu có một camera giám sát. Hồ sơ giám sát cho thấy anh đã giúp thai phụ vào con hẻm lúc 2:25 chiều ngày hôm đó, và sau đó rời khỏi con hẻm lúc 2:42 chiều, gần trùng khớp với thời gian bị thương trên giấy chứng nhận y tế của cô ta.
Điểm chết người chính là camera giám sát đã ghi lại rõ ràng chiếc quần của anh dính đầy máu khi anh bước ra khỏi con hẻm.
Giang Trạch Dư ngay lập tức đưa ra lời biện hộ thông qua miệng của luật sư viện trợ pháp luật, nhấn mạnh rằng góc quần của anh chỉ có vết máu lợn do Trương Thu Hồng mua, và cô ả đang vu khống anh.
Sau khi đưa ra lời biện hộ, cảnh sát lập tức điều động và tìm kiếm chiếc quần từ nhà anh. Trải qua kiểm nghiệm, vết máu còn lại trên quần sau nhiều lần giặt rõ ràng là phù hợp với máu của Trương Thu Hồng. Chứng cứ hạng nhất này cho thấy, bị cáo đang nói dối.
Đây là một bằng chứng vững vàng như núi.
Chuyện năm đó thật sự rất kì quặc. Hai bên đều cho rằng mình đúng, rất khó hiểu.
Cảnh sát cũng lo lắng rằng họ sẽ kết luận sai vụ án nên đã tiến hành các cuộc điều tra tinh vi đối với những nghi ngờ mà bị cáo Giang Trạch Dư nêu ra. Kết luận cuối cùng là nạn nhân Trương Thu Hồng ngày thường là người hiền lành, không có bất cứ khúc mắc gì với bị cáo và không có động cơ hãm hại..
Ngược lại bị cáo có động cơ đả thương thai phụ.
— Trong bảng cáo trạng thứ hai, Trương Thu Hồng kể lại rằng Giang Trạch Dư đã nhiều lần gầm gừ cùng bộ mặt dữ tợn khi đánh cô: “Sinh con ra rồi chết, sao lại muốn mang thai? Nếu đã biết sẽ chết, vì sao lại sinh đứa trẻ ra?
Cô nghĩ rằng con của cô đồng ý sao?”
Cảnh sát đã điều tra lời khai của cô ta và phát hiện ra rằng mẹ của bị cáo đã chết 18 năm trước vì chứng khó sinh lúc sinh anh ra, vì vậy mà anh lớn lên trong một gia đình đơn thân với tính cách quái gở và quạnh quẽ.
Từ điều này, cảnh sát có lý do hợp lý để đoán rằng anh rất có thể có một tâm lý cực kỳ méo mó khi thời thơ ấu sống trong bầu không khí bất thường như vậy.
Đến lúc này rồi, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, thậm chí cả động cơ đã được xác định, tất cả đã tan thành mây khói. Cáo buộc Giang Trạch Dư gây thương tích cá nhân cho Trương Thu Hồng đã được thành lập. Tòa án đã kết án Giang Trạch Dư hai năm tù.
Suy cho cùng, thực ra cảnh sát lúc đó không phải là không có hành động gì, đáng tiếc là cái bẫy dành cho Giang Trạch Dư quá tinh vi, hết mắt xích này đến mắt xích khác, thậm chí còn nắm được lòng người một cách đáng sợ.
Đối với chuyện vết máu trên ống quần, người đứng sau đã sớm dự đoán Giang Trạch Dư sẽ đưa ra lời biện hộ, cũng dự đoán được lời biện hộ của anh cùng chứng cứ sẽ không trùng khớp, điều này sẽ khiến cảnh sát mất lòng tin vào anh và cũng gián tiếp khiến họ nhận định anh tội danh thành lập.
Hơn nữa, người đứng sau lợi dụng Trương Thu Hồng “xưa nay không quen biết” Giang Trạch Dư, khiến cảnh sát tự nhiên tạo ra một chuỗi logic hợp lý. Có nghĩa là, nếu Trương Thu Hồng thực sự không nghe thấy chính miệng Giang Trạch Dư nói những lời này, thì sẽ không thể bịa ra “động cơ” liên quan đến thân thế của anh.
Vậy thì chỉ có một sự thật, họ buộc phải tin rằng chàng trai 18 tuổi này cực kỳ méo mó về mặt tâm lý do mất mẹ từ khi còn nhỏ, dưới tác động của một sự việc cụ thể, anh liền thực hiện các hành vi bạo lực tàn bạo đối với thai phụ trói gà không chặt này.
Những chi tiết trên là phần khéo léo nhất của cái bẫy này.
Trong chuyện hãm hại này, Chu Tử Tuấn từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, cho nên Giang Trạch Dư cho tới hôm nay trăm lần nghĩ cũng không ra, cuối cùng năm đó người thai phụ kia vì lý do gì mà hao hết tâm tư hãm hại anh.
Hơn nữa mục đích của cô ta không phải là bồi thường, mọi việc làm của cô ả dường như chỉ là muốn tống anh vào tù.
Anh sinh ra trong một khu chợ, mồ côi mẹ từ nhỏ, cha anh chỉ là một người tiểu thương, gia cảnh bình thường căn bản không có khả năng đắc tội ai, chứ đừng nói đến đắc tội một thai phụ xưa nay không quen biết.
Tạ Điệt cũng là sau khi nghe tất cả những lời kể của Giang Trạch Dư, đã tận dụng các mối quan hệ và sức mạnh kinh tế của Tạ Xuyên để tiến hành các cuộc điều tra có mục tiêu trong vài tháng, tình cờ cô dần dần tìm ra được chân tướng và biết được Chu Tử Tuấn đã làm gì đằng sau chuyện này.
Cũng biết lý do tại sao hắn muốn chấn chỉnh Giang Trạch Dư.
Đằng sau một cuộc tính kế dụng tâm như vậy, hóa ra không phải thù sâu như biển, cũng không phải một mối hận cũ kinh người nào cả.
Lý do kia, thật sự là quá mức buồn cười cũng quá mức bi ai.
Nhiệt độ nước dần dần trở lạnh ngập qua miệng và mũi cô, nhịp tim của Tạ Điệt tăng nhanh, do hít thở không thông khiến đầu cô đau như muốn nứt ra. Cô gần như ngay lập tức cảm nhận lại được trạng thái năm đó lúc biết được chân tướng, trong tim cô cực kì đau đớn và phẫn uất, chỉ còn khao khát bất chấp tất cả mà trả thù.
Tên cặn bã kia chỉ vì như vậy mà nhẹ nhàng bâng quơ huỷ diệt người cô yêu nhất một đời.
Hương thơm của bạch dương dần dần thấm vào trong nước, Tạ Điệt chậm rãi thò đầu ra.
Nhiệt độ của nước dần hạ xuống, hơi mát phả vào da thịt, nhưng cô không có ý đứng dậy.
Đang lúc suy nghĩ mông lung, Tạ Điệt đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ bên ngoài phòng tắm.
Cô tự hỏi, ai đến phòng họ vào giờ muộn thế này? Không lẽ là tóc gợn sóng?
Tạ Điệt cẩn thận lắng nghe, nín thở, đột nhiên cảm thấy thanh âm khá quen thuộc.
Giọng người phụ nữ có chút say, cô ấy đang nói tiếng Trung một cách mơ hồ và thiếu logic. Giọng nói đó rất quen thuộc, giống như là …… giọng nói của chính cô!
Chết! Trong máy tính có đoạn video kia.
Da đầu Tạ Điệt như muốn nứt ra, máu chạy thẳng lên não, cô đột nhiên từ dưới nước ngồi dậy, lấy áo choàng tắm quấn lại, nhanh chóng thắt dây lưng quanh eo, sau đó đẩy cửa phòng tắm lao ra ngoài.
Quả nhiên, sau khi mở cửa, âm thanh truyền đến càng thêm rõ ràng.
Cô nghe thấy giọng nói say khướt, còn lớn tiếng hú hét của mình trong video: “Woo woo woo, mọi người không biết tôi nhớ anh ấy đến mức nào đâu, tôi nghĩ về anh ấy mỗi ngày, đi đường cũng nghĩ, ăn cơm cũng nghĩ, ngủ cũng nghĩ”.
“Còn nữa, mọi người có biết tôi thua thiệt cỡ nào không? Tôi còn chưa ngủ với anh ấy!!! Tôi chưa ngủ với anh ấy mà đã chia tay rồi woo woo woo……”
Tạ Điệt: “……”
Cô thực sự muốn lao vào video và bịt miệng người phụ nữ ngu ngốc, não tàn vì uống rượu kia.
Tác giả có lời muốn nói: Vừa vặn là 2 trong 1? Ha ha ha ha tôi yêu các bạn.
Editor: vậy là truyện đã đi được gần nửa đường rồi. Thời gian này mình vẫn còn đang bệnh nên chương ra hơi chậm. Nhưng đảm bảo vẫn sẽ đi hết đường với các bạn, mong các bạn cũng cùng mình và Điệt Điệt A Dư đi đến cuối luôn nhé. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.