Chiếc Mercedes Benz đang chạy trên đường cao tốc vẩy đầy muối thô và đá cuội ở thị trấn Yellowknife, ba người trong xe không ai nói câu nào.
Tạ Điệt buồn ngủ đến mức không muốn nói chuyện, cô dựa vào vai người kế bên, tinh thần không tốt lắm khiến cả khuôn mặt như ngây dại.
Giang Trạch Dư vẫn đang đắm chìm trong tiếng gọi “A Dư” kia, mãi vẫn không dứt ra được.
Biệt danh “A Dư” thật ra có nguồn gốc của nó.
Khi mới quen nhau, Tạ Điệt luôn gọi cả họ lẫn tên của anh.
“Giang Trạch Dư, ngày mai đến đón em đi học, đừng đến muộn. “
“Giang Trạch Dư, cái túi nặng quá, anh xách giúp em”.
“Giang Trạch Dư…”
Lúc đó Kỷ Du Chi và Trang Thục lúc nào cũng bất bình về chuyện này, Tạ Điệt này ngay cả khi đang có quan hệ yêu đương vẫn còn 10 phần tính khí đại tiểu thư, nhìn bộ dạng kiêu căng sai bảo của cô, ai không biết còn tưởng rằng người bị kêu là giúp việc nhà cô.
Nhưng mà sự tình có chuyển biến vào học kì 2 của năm hai.
Trong khuôn viên trường Đại học S vào tháng 5, những nhành cây đầy khóm hải đường co cụm lại với những cành uốn cong, gió xuân mang theo thủy triều sau cơn mưa, vài bông hoa ngọc lan rơi xuống đất trong một cơn lốc.
Giang Trạch Dư đang học lớp điều khiển của giáo sư Lưu, vừa ra khỏi khu dạy học anh liền bị một đàn em năm nhất chắn trên bậc thang.
Cô nữ sinh đỏ mặt dúi vào tay anh một phong thư màu hồng nhạt, cô còn không dám ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gon-gio-dem/1811876/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.