Editor: Táo đỏ phố núi
"Liêm Di, Liêm Di à, dậy đi thôi..."
"..."
"Liêm Di, mau dậy đi!"
Mở mắt ra, gương mặt của mẹ phóng đại ở trước mặt tôi.
“Sách ngoại ngữ Vũ Thần không mang theo, con mau đi đưa sách giúp thằng bé đi!”
“Mẹ đưa cũng giống nhau thôi mà?” Tôi ngáp một cái, lật người muốn ngủ tiếp. Nhưng mà đột nhiên mẹ tôi lấy sức ở đâu ra, kéo tôi lên.
“Con thử nhìn lại xem, vốn con nên ngủ dưới đất, bây giờ lại ngủ ở đâu?”
Bị mẹ nhắc nhở, di@en*dyan(lee^qu.donnn). tôi mới chú ý tới, không biết mình chạy lên giường từ khi nào.
“Vũ Thần còn hiểu chuyện hơn so với con. Nhanh lên một chút, đứng dậy đưa sách cho Vũ Thần. Bây giờ chạy đi, có thể gặp thằng bé ở giữa đường. Nó chưa ăn sáng, con tiện đường mua bữa sáng giúp nó.”
“Vâng.” Nếu như tôi còn không đồng ý, không biết mẹ sẽ càu nhàu tôi như thế nào nữa.
Từ sau lần đi xe chở Giang Vũ Thần, tôi chưa từng đi ra đường sớm như vậy. Sáng sớm mùa hè chính là lúc mặt trời chiếu xuống nhiều nhất, bởi vì lúc này ngoài đường đông người hơn so với thời điểm mười giờ của mùa đông, người đi học, người đi làm, người đi tập thể dục buổi sáng về, người bán đồ ăn sáng, người mua đồ ăn sáng...
"Ông chủ, cho cháu hai cái bánh bao." Tôi cũng chen vào một cửa hàng bán đồ ăn sáng.
"Có ngay." Ông chủ nhanh chóng lấy hai cái bánh bao nóng hổi từ trong lồng hấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-toi-la-chi-duoc-khong/3249640/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.