"Liêm Di, có người tìm cô đấy, cố vấn thời trang sẽ chờ cô ở sàn trình diễn đó.” Thời gian ăn cơm buổi trưa, một đồng nghiệp nói cho tôi biết.
"Đã biết.” Tôi đáp ứng, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Ra ngoài nhìn thấy người tới, hóa ra là Lý Minh Vũ. Trên mặt của anh ta còn vết máu ứ đọng lưu lại từ lần trước bị Vũ Thần đánh. Nhìn thấy tôi, anh ta từ trên ghế sofa đứng lên.
"Ha ha, thật là trùng hợp.” Tôi cười mất tự nhiên.
"Anh là cố ý tới đây tìm em.” Anh ta cũng cười rất vui vẻ: “Lần trước còn không có cơ hội mời em ăn cơm, hơn nữa anh có một chuyện muốn nói cho em biết."
"Chuyện này...” Tôi không biết cách cự tuyệt người khác cho lắm, nếu như tôi có thể quyết định dứt khoát, nửa năm trước Lý Minh Vũ rời đi, bây giờ lại trở về cũng sẽ không còn dây dưa với tôi nữa. Tôi rất chán ghét cái tính cách này của bản thân.
"Đừng nghĩ về chuyện đó nữa, anh thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.” Vẻ mặt anh ta rất chân thành không giống như là gạt người.
"Vậy được rồi.” Trước kia đã đáp ứng Vũ Thần, chỉ cần Lý Minh Vũ tìm tôi, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ra, dù sao là vấn đề của mình thì mình tự giải quyết vẫn là tốt nhất, bây giờ tôi đã không còn là một cô bé nữa rồi.
-Nhà hàng Tây gần công ty-
Tôi và Lý Minh Vũ tìm một cái chỗ ngồi tràn ngập ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-toi-la-chi-duoc-khong/3249616/chuong-14-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.