Vừa đạp chiếc xe đạp được cha mua thật lâu trước kia, tôi vừa ngáp không ngừng đi tới nhà Giang Linh. Ngày hôm qua, tôi đọc sách quên luôn cả thời gian, đến tận ba giờ sáng mới đi ngủ.
"A —— " Lại một cái ngáp thật dài nữa, từ đằng sau người tôi Giang Linh nhảy ra.
"Chào buổi sáng, ngươi thật sự tới!"
"Ừ, không phải Giang Vũ Thần nói bị trẹo chân sao?"
Nói đến chuyện trẹo chân của Giang Vũ Thần, ngay lập tức Giang Linh bật cười đến mức nước mắt trên khóe mắt cũng sắp trào ra rồi. Cô vỗ bờ vai tôi: "Tối ngày hôm qua, thực sự cười chết tôi! Tôi ở trong phòng đọc báo, cha mẹ tôi thì ở phòng khách xem ti vi, đột nhiên nghe thấy một tiếng loảng xoảng từ phòng tắm truyền ra, cùng với một tiếng thét, hình như là bị té ở tầng trên, ba người nhà chúng ta nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng tắm, vừa đẩy cửa thì nhìn thấy Giang Vũ Thần nằm trên mặt đất, mặc mỗi một cái quần lót, một chiếc dép thì rơi trên bụng nó. Nhìn bộ dạng đau đớn của nó, cứ như là phụ nữ có thai sắp lâm bồn vậy! Thật sự làm cho tôi cười bể bụng!”
"Ha ha ha ha —— " Nghe Giang Linh tường thuật lại cảnh tượng kia, tôi cũng không tự chủ được nở nụ cười cùng cô ấy.
Lúc này, phía sau người tôi âm thầm xuất hiện một cánh tay, gắt gao ghìm chặt cổ tôi: "Chị cười cái gì?"
"Này, em muốn ghìm chết Liêm Di sao? Mau buông tay!” Giang Linh đánh Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-toi-la-chi-duoc-khong/3249615/chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.