“Ding.....” Sắp đến giờ tan làm thì tin nhắn của Giang Linh tới.
“Bạn yêu, nhớ giúp mình đi xem thử Giang Vũ Thần có tới trường luyện thi không nhé!”
Nhìn điện thoại trên tay nếu không phải là Giang Linh nhắc nhở tôi......tôi thật sự quên mất nhiệm vụ này. Nhưng mà tôi có nên đi hay không? Tôi đã nói không muốn nhìn thấy mặt Giang Vũ Thần. Nhưng mà cẩn thận nghĩ một chút Giang Linh là Giang Linh, Giang Vũ Thần là Giang Vũ Thần, mặc dù không gặp Giang Vũ Thần nhưng lại không thể không giúp Giang Linh.
Tôi quyết định đến trường luyện thi lén đứng ở cửa nhìn là được rồi.
Năm giờ ba mươi.
Tôi đang muốn cầm túi xách về Hoàng Minh Chí liền đuổi theo tôi “Liêm Di, hôm qua lúc cô không tới tôi thấy cây dù này cạnh bàn cô, của cô sao?” Anh ta đưa cái dù tới trước mặt cô.
Cây dù màu xanh dương trong suốt chính là cái dù mà Giang Vũ Thần đưa tới.
“Anh Minh Chí cứ để ở chỗ anh đi.” Con người tôi tương đối đàng hoàng, ngày hôm đó anh ta muốn chúng tôi gọi là “anh Minh Chí” bây giờ tôi liền kêu anh ta như vậy. Chẳng qua tôi kêu như vậy anh ta lập tức vui vẻ.
“Cô thật sự gọi tôi là anh Minh Chí? Cũng không phải là trong phim hàn, thôi tôi chịu thiệt một chút, cô kêu tôi Minh Chí là được rồi.”
“Hả?” Tôi cười “Vậy được, Minh Chí, cái dù này để ở chỗ anh đi.”
Anh ta cũng cười “Được rồi.”
Sau khi tạm biệt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-toi-la-chi-duoc-khong/3249608/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.