Tôi mở to mắt, trong lòng cảm thấy khó hiểu, sao có thể xảy ra chuyện như thế này? Sau đó tôi lắc đầu, đi vào trong đồn công an.
Nhưng không ngờ rằng tìm một vòng cũng không thấy ai, Chắc chắn lúc nãy bọn họ đều đuổi theo hai tên trộm đó rồi, haizz! Sao lại đen đủi như vậy chứ!
Sau một hồi đi qua đi lại, đã tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng tôi không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cõng cô bé tới chỗ bọn Thái Phụng đang tụ họp.
Từ xa, tôi nhìn thấy ba người bọn Thái Phụng, đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, thấy tôi còn cõng theo một người nữa, đều có chút không hiểu là có chuyện gì.
Nhưng lúc nghe cô bé nói mớ gọi “ba”, tất cả bọn họ đều nhìn tôi đầu hoài nghi, như thể bọn họ nghi ngờ tôi đã làm ra chuyện gì xấu ở bên ngoài vậy.
Tôi liên tục khoát tay, trên đường trở về kể toàn bộ câu chuyện cho bọn họ nghe.
Không ngờ rằng ba người bọn họ đều đồng ý với cách làm của tôi, không ngừng nói đánh hay lắm, họ còn phàn nàn rằng sao tôi không nên dễ dàng bỏ qua cho bọn côn đồ như vậy.
Cuối cùng Thái Phụng giải vây cho tôi, cô ấy đưa cô bé về phòng mình chăm sóc vì vậy tôi không cần phải lo lắng nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thái Phụng vô cùng lo lắng gọi tôi tới, nói rằng cô bé hôm qua tôi cứu đã rời đi rồi, chỉ để lại một mảnh giấy.
Tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-hon/1721729/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.