Từ lúc mới quen biết nhau, đến lúc chú Hai ra tay giúp đỡ, sau đó tôi xuất hiện ảo giác oan hồn đòi mạng, cho đến lúc cứu cô ấy ra từ trong tay Liêu Kiệt, cho nên mấy ngày hôm trước tôi dốc sức chăm sóc cô ấy, những chuyện liên quan đến Kha Phàm cứ như những thước phim vậy, không ngừng hiện ra trong tâm trí tôi.
Tôi nhận ra nụ cười của cô ấy, mọi cảm xúc của cô ấy, đã hoàn toàn khắc sâu trong đầu tôi, không vứt đi được, giống như biến thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi, làm thế nào cũng không thể vứt bỏ.
Sau đó tôi lại nghĩ tới lời nói tên vệ sĩ Tiểu Thiên nói trước khi rời đi, làm tôi cảm thấy trên vai mình gánh vác một sứ mệnh vô cùng nặng nề, đó chính là nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sau đó quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Kha Phàm, khiến cho Kha Mẫn kiêu ngạo xấu tính kia cũng không dám coi thường tôi nữa…
Nghĩ đến đây, ngón tay của tôi nắm chặt kêu lên, mục tiêu này đối với tôi bây giờ mà nói, quá viển vông so với hiện thực.
Nhiều nhất, trong người tôi bây giờ chỉ có mấy nghìn tệ mà người khác bố thí cho, muốn biến nó hơn mấy nghìn thậm chí mấy vạn lần nói thì dễ, nhưng làm lại là một chuyện vô cùng gian nan.
Nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy Kha Phàm thêm một lần nữa, tôi dám hy sinh cả tính mạng, thì còn có việc gì không thể thử nữa chứ?
Tuy rằng trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-hon/1721679/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.